Chương 577: 564. 34

Ma chủ đại nhân tỏ vẻ:

Ở trên tay nhãi con nhà mình ăn mệt chút, liền thật sự cho rằng người làm cha như hắn đây vô năng đến cực điểm sao?

Nếu không phải bởi vì yêu thương khuê nữ...

Ngươi cho rằng hắn đường đường Ma chủ dễ bị khi dễ lắm sao?

Tiểu gấu con kia nếu sinh ở nhà người khác, hắn một tát là có thể bóp chết.

Liền tính là địa ma, thì tu vi cũng còn so với thân cha như hắn, kém chút đâu!

"Nói với phu nhân, cùng ta ra ngoài giải quyết đại sự." Xích Vũ tùy tay lấy ra một cái gương nhỏ, cực kỳ phong tao sờ sờ hai bên thái dương.

Thực tốt, vẫn là trước sau như một thân soái khí.

Tuy rằng nữ nhân với hắn mà nói đã là mây khói thoảng qua, lại không khơi dậy nổi bất luận hứng thú gì với hắn.

Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là trượng phu không phải sao? Làm một trượng phu, duy trì túi da soái khí của chính mình không để cho phu nhân bởi vì đánh mất hứng thú với mình, mà lặng lẽ sờ mò cho hắn đội nón xanh, đây là chức trách hắn nên có.

Ai, cho nên nói, trách nhiệm của nam nhân quá cường, chính là không tốt.

Bị thương, chung quy là chính hắn.

*

" Nhân tộc các ngươi thật không phải thứ tốt!"

Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Tu Tề một cái, tức giận bất bình mắng.

Vì để xú muội muội nhà nàng hiện thân, thế nhưng bắt lấy nhiều Ma tộc vô tội như vậy. Xú muội muội nhà nàng đã làm chuyện thương thiên hại lí gì sao?

Cũng không có a!

Dựa vào cái gì trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích? Dựa vào cái gì những người đó tâm tâm niệm niệm muốn hại chết xú muội muội nhà nàng?

"Thủ đoạn bỉ ổi, nội tâm vô sỉ, phẩm cách xấu xa!"

Thân là công chúa điện hạ Ma tộc, các nàng sao có thể trơ mắt nhìn con dân Ma tộc vô tội, bởi vì các nàng mà gặp tai họa ngập đầu?

Cho nên liền tính biết rõ phía trước có núi đao biển lửa hoặc là bẫy rập vô sỉ, cũng nghĩa vô phản cố tiến đến nhìn xem.

Như vậy một đường chạy tới nơi, Tu Tề không biết bị mắng bao nhiêu lần.

Ủy khuất ba ba.jpg

Mắng chửi nhân tộc liền mắng chửi nhân tộc, làm gì đem hắn trở thành nơi trút giận, hắn cũng không làm chuyện gì sai nha. Hắn chẳng sợ lắp bắp đều cùng nàng cùng chung kẻ địch. Kết quả mới vừa cùng chung kẻ địch xong, Hàn Nguyệt quay đầu ngay cả hắn cũng mắng.

Vô tình!

Quá vô tình!

Nguyên bản Tu Tề đối với việc chính mình vì Hàn Nguyệt mà vi phạm sơ tâm trừ ma báo thù, còn tồn tại một chút biệt nữu khó có thể miêu tả. Tổng cảm thấy, cách làm của mình, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, phản bội những phụ lão hương thân đã chết đi.

Nhưng trước mắt, chút biệt nữu kia cũng dần dần tiêu tán.

Phía trước cảm thấy Ma tộc tàn bạo, đồ sát phụ lão hương thân toàn thôn hắn. Phàm là gặp được Ma tộc, nhất định ai cũng có thể gϊếŧ chết!

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Thủ đoạn Nhân tộc tàn sát Ma tộc, so với Ma tộc tới xem tựa hồ chỉ có hơn chứ không kém. Chẳng qua, Nhân tộc đánh cờ hiệu trừ ma vệ đạo, nghe lên thành lời lẽ chính đáng mà thôi.

Hư, vĩnh viễn đều không phải nguyên một chủng tộc nào cả.

Mà là...

Tâm.

"Đừng đừng đừng mắng ta, ta ta ta ta lại không... không có làm làm chuyện xấu. Ta không không... không phải, như nàng nàng nàng... nói nói... loại người đó!" Tu Tề lắp bắp biện giải.

Hàn Nguyệt: "Liền tính ngươi hiện tại không phải, ngươi có thể bảo đảm ngươi về sau không phải sao?"

Tu Tề: "Có thể có thể có thể..." Hắn có thể a! Tuy rằng hắn nói lắp, nhưng hắn tuyệt đối là nam nhân nói được thì làm được!

Hàn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều cho hắn một cái trợn trắng mắt: "A, ta không tin."

Tu Tề:...

Tiểu Ngốc Lư thật vất vả động phàm tâm một lần, kết quả gặp gỡ Đại công chúa nhanh mồm dẻo miệng.

Một con lừa trọc thật thảm, căn bản hắn cãi nhau không bằng nàng!

Vạn Thế ở trong lòng yên lặng châm nến cho sư điệt, sau đó không chút do dự nghiêng đầu nhìn về phía Phồn Tinh, giải thích: "Ta cũng không phải ngoại người tỷ tỷ nàng nói."

Phồn Tinh liếʍ hồ lô ngào đường, không chút do dự nói: "Ân ân, tin ngươi."

Nàng đương nhiên tin tưởng như thế, làm tâm Vạn Thế nháy mắt thình thịch nhảy đến lợi hại.

Phồn Tinh nói xong lúc sau lại cúi đầu gặm đường hồ lô, chỉ để lại cái đỉnh đầu đen bóng cho Vạn Thế.

Vạn Thế nhìn đầu nhỏ của nàng, nhịn không được giống cái ngốc tử ha ha cười hai tiếng.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tiểu sư thúc dẫm lên đầu, còn đút một ngụm cẩu lương, Tu Tề:...

Hắn quả thực muốn ở trong lòng chậm rãi đánh ra một cái "?", Thuận tiện bốc lên cảm xúc hâm mộ ghen tị.

Bốn nhóc con trên đường chạy tới nơi, đều đã làm tốt chuẩn bị một hồi đại chiến.

Kết quả không nghĩ tới, chờ bọn họ đuổi tới, rau dưa đều lạnh...

*

"Bổn tọa nhìn xem, Nhân tộc một đám tông môn tựa hồ rất khinh thường nhãi ranh a."

Ma chủ Xích Vũ mang theo phu nhân cùng hộ pháp, mũi chân nhẹ điểm, treo không đứng trên ngọn cây.

Mắt lạnh nhìn một dám đệ tử Nhân tộc nơi xa phụ trách trông coi Ma tộc vô tội, như suy tư gì đó mà nói.

Hắn cảnh giới địa ma, lấy tu vi như thế đương nhiên có thể cảm thụ đến, quanh đây cũng không có ai có tu vi đủ để so với hắn.

Nơi xa những đệ tử tông môn đó cũng không thể nói bọn họ phế sài.

Ít nhất căn cứ tuổi tác tới xem, tu vi cùng thiên phú so với người bình thường mà nói hẳn cũng được coi như người xuất sắc.

Nhưng so với nhãi ranh nhà hắn tới so, còn kém xa lắm đâu.

Dùng nhiều đệ tử thế này, ý đồ tóm được nhãi ranh...

Cơ hồ không có khả năng đi.

Đại hộ pháp nghĩ nghĩ: "Theo thuộc hạ xem xét, tông môn Nhân tộc từ trước đến nay đều thực xảo trá. Lần này, không nhất định vì bắt lấy tiểu công chúa, mà vì phái ra đệ tử tinh anh, thử thực lực tiểu công chúa."

Rốt cuộc Nhân tộc tông môn vô số lớn lớn bé bé, làm việc đều thích lưu danh.

Trong tông môn trưởng lão đứng đầu sẽ không dễ dàng xuất động, bởi vì cần thiết phải vì tông môn lưu lại đủ thế lực.

Bọn họ không biết thực lực tiểu công chúa, đương nhiên trước phải thăm dò, sau đó lại thương nghị tiếp theo mỗi tông môn nên xuất động nhiều ít trưởng lão đứng đầu tới đối phó tiểu công chúa.

Ma chủ đại nhân từ trước đến nay không thích lục đυ.c với nhau.

Chút kinh nghiệm đều là Đại hộ pháp cùng Nhân tộc đánh quyền nhiều năm, đoạt được kết luận.

Sự thật cũng đích xác như Đại hộ pháp phỏng đoán...

Trên người đám đệ tử tông môn đều mang theo kính thạch có thể đem hình ảnh đã phát sinh trực tiếp truyền tống về tông môn. Một khi Ma chủng xuất hiện, chưởng môn cùng các trưởng lão tông môn tất cả đều có thể chân thật nhìn đến.

"Được rồi, động thủ đi. Bóng đêm đã muộn, bổn tọa nên cùng phu nhân đi ngủ."

Trang bức như gió a.

Ai cũng không biết Ma chủ đại nhân vì sao mỗi lần trang bức, luôn là sẽ theo bản năng đào cái hố đem chính mình chôn lên.

Dù sao ánh mắt vài vị hộ pháp xem Ma chủ đại nhân, đều mang theo cúng bái khó có thể miêu tả.

Mắt thấy Thất hộ pháp, nga, cũng chính là Ma chủ phu nhân, đã ngượng ngùng liếʍ môi, dựa sát vào nhau trong lòng ngực Ma chủ đại nhân...

Thất hộ pháp đối với vài vị lão ca ca thúc giục: "Đi thôi đi thôi, sớm giải quyết một chút, xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng, đừng trì hoãn ta cùng Ma chủ."

Vài vị hộ pháp trầm mặc ẩn vào trong bóng đêm...

Ở trên đường động thủ.

Đại hộ pháp nói: "Tuy rằng lão Thất là muội tử của ta, nhưng ta còn muốn nói một câu, Ma chủ đại nhân, khẩu vị thật nặng."

Nhị hộ pháp: "Ta cũng cảm thấy."

Tam hộ pháp: "Ai không cảm thấy đâu?"

Bốn năm sáu hộ pháp: "Không ai không cảm thấy."

1512 words.