Chương 563: 550. 20

Cũng liền chỉ có mình hắn lo chuyện bao đồng nhiều như vậy mới hảo tâm nhắc nhở nàng!

Vạn Thế bực mình.

Hắn là Nhân tộc, theo lý mà nói không nên làm loại sự tình ăn cây táo, rào cây sung như này mới đúng.

Thôi, xem ở trên phần duyên phận đã nhận thức nhiều năm như vậy đi.

"Nga, ý của ngươi là, Nhân tộc các ngươi có rất nhiều người, muốn gϊếŧ ta?"

Vạn Thế không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu.

"Tiểu Quang Đầu, ngươi thực quan tâm ta a?" Phồn Tinh hướng phía trước mặt Vạn Thế phóng tới, giống một tên lưu manh xấu xa.

"Ta không có." Vạn Thế không được tự nhiên phủ nhận ngay tắc lự.

Như thế nào lại quan tâm?

Hắn bất quá chỉ từ bi vì hoài, cho nên thuận miệng nhắc nhở một câu thôi.

"Khẩu thị tâm phi a, Tiểu Quang Đầu." Phồn Tinh ngạo kiều hơi hơi ngẩng đầu.

Đối với sự phủ nhận từ Vạn Thế, hoàn toàn chính là không nghe không nghe vương bát đản niệm kinh.

Tiểu Tinh Tinh nàng đây, chỉ nghe thứ chính mình thích nghe.

"Ngươi có đem lời ta nói mới nghe vào trong tai hay không?" Một lát sau, Vạn Thế hỏi.

Phồn Tinh nghiêng đầu lại hỏi: "Còn nói không quan tâm Tiểu Tinh Tinh sao?"

Vạn Thế: "..."

Xốc bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

Hắn cho rằng cái đề tài này, đã qua đi!!!

*

Ma tộc nhiều thêm một vị địa ma, theo sinh nhật Phồn Tinh mười lăm tuổi qua đi, ở Nhân tộc tựa hồ cũng dần dần bình tĩnh xuống.

Ngay từ đầu đám tu sĩ Nhân tộc đều đối với Ma chủng kêu đánh kêu gϊếŧ.

Thỉnh thoảng liền nghĩ muốn ép Đức Chân thánh tăng nghĩ ra biện pháp làm chuyện này, nhưng Đức Chân thánh tăng mỗi lần đều nói thời cơ chưa tới.

Lời này nghe như thế nào đều có cảm giác qua loa lấy lệ.

Số lần ngày một nhiều, nhóm trưởng lão tông môn vốn dĩ nhiệt tình tự nhiên cứ vậy mà bắt đầu biến mất.

Vốn dĩ Vạn Thế còn lo lắng đề phòng, chỉ lo Phồn Tinh khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Mặt sau phát hiện Nhân tộc cũng không có tính toán làm gì, cho nên tảng đá đè nặng trên ngực rốt cuộc dần dần buông.

Qua đi ước chừng hơn nửa năm.

Đức Chân thánh tăng đem Vạn Thế gọi đến trước mặt.

Lúc này đây là vì việc Vạn Thế ra ngoài rèn luyện...

"Người tu đạo, rèn luyện là con đường nhất định phải đi qua. Con hiện giờ cũng tới tuổi tác nên xuống núi rèn luyện rồi, vi sư liền thả con xuống núi ba năm, làm chuyến đi rèn luyện lần đầu tiên, tốt không?"

"Chính là sư phụ ơi, nhóm sư điệt khác lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện, không phải đều là ba tháng sao?"

Ra ngoài rèn luyện ba năm, thế khẳng định liền không thể đi chung với mấy sư điệt khác, không thể đi cùng nhau chẳng lẽ hắn phải đi một mình?

Nhắc tới xuống núi rèn luyện, phản ứng đầu tiên của tiểu thánh tăng là không phải ra bên ngoài rèn luyện có thể tăng trưởng bao nhiêu tu vi. Mà là...

Nếu ra ngoài rèn luyện bị tiểu ma đầu biết, khẳng định nàng sẽ tìm cơ hội tới gặp hắn đi?

Tiểu ma đầu những năm gần đây, vẫn luôn nhắc mãi nói muốn cho hắn biết Tiểu Tinh Tinh lớn lên có bao nhiêu đẹp.

Trong lòng tiểu thánh tăng liền...

???

Làm con lừa trọc theo lời nàng cho nên kiến thức về nữ tử rất ít, đột nhiên hắn cũng đối với nữ tử sinh ra hoài nghi thật sâu.

Toàn bộ nữ tử, đều giống tiểu ma đầu kia sao, có thể mặt không đổi sắc khen chính mình đẹp sao?

—— "Tiểu Tinh Tinh ta, siêu đẹp!"

—— "Trừ bỏ mẫu thân, không có người nào so với Tiểu Tinh Tinh càng đẹp mắt!"

Vạn Thế cũng là một hòa thượng thực thảm.

Ngần ấy năm qua đi đã bị Phồn Tinh tẩy não đến nỗi theo bản năng cảm thấy tiểu ma đầu là tuyệt thế mỹ nữ.

Mà mẫu thân nàng, so với nàng càng mỹ, mỹ đến nghĩ không ra!

Cho nên ngày sau, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy Thất hộ pháp, tiểu thánh tăng ở trong nháy mắt kia chỉ cảm thấy thế giới quan của chính mình như biến thành sơn băng địa liệt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình mắt hoa!

"Con là đệ tử quan môn của sư phụ, tự nhiên cùng những người khác bất đồng. Nói đến con, lần này ra ngoài rèn luyện sư phụ giúp con an bài thêm Tu Tề sư điệt cùng con một nhóm đồng hành. Nó cùng con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bên ngoài có thể chiếu cố con."

"Đồ nhi cảm tạ sư phụ."

Tu Tề sư điệt này, Vạn Thế rất quen thuộc.

Tu Tề sư điệt tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, bất quá thân thế lại so với hắn bi thảm rất nhiều.

Nghe nói nguyên bản sinh hoạt ở tiểu sơn thôn, sơn thôn đó cùng vực sâu Ma tộc lân cận, một đêm nào đó toàn bộ sơn thôn đều bị ma nhân đồ sát, chỉ có Tu Tề sư điệt mạng lớn tránh được một kiếp.

Có lẽ bởi vì tuổi nhỏ liền gặp đại nạn, cho nên Tu Tề sư điệt làm người mười phần ổn trọng, trầm mặc ít lời.

Chùa Hộ Quốc có rất nhiều hậu bối, Tu Tề thiên phú là người xuất sắc trong đó.

Cho nên Vạn Thế cùng hắn luận bàn qua rất nhiều thứ.

Ngày kế, xuống núi.

Vạn Thế cùng Tu Tề sóng vai rời đi, hai Tiểu Ngốc Lư... A phi, hai thiếu niên lang, bước lên con đường ra ngoài rèn luyện.

Tông môn đệ tử ra ngoài rèn luyện kỳ thật chính là săn ma sát yêu, thuận tiện tìm kiếm hiểm cảnh xem có cơ duyên hay không. Rốt cuộc tu sĩ Nhân tộc, nhất xem thiên phú nhị xem vận khí.

Vận khí tốt, được đại cơ duyên, nói không chừng tu vi có thể tăng như tên bắn!

Nhưng Vạn Thế cùng Tu Tề một đôi sư thúc sư điệt hoàn toàn là dị loại, hai người đều là lần đầu tiên rèn luyện, hoàn toàn ở vào trạng thái mộng bức.

Đức Chân thánh tăng xem trọng Tu Tề ổn trọng, hơn nữa lại là người xuất sắc trong đám trẻ đồng lứa cho nên mới để Tu Tề đi theo Vạn Thế lên đường, sư thúc chất có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nhưng sự thật chứng minh, Tu Tề ổn trọng đều là gạt người!!!

Xuống núi sau bảy ngày, ban đêm.

Sư điệt hai người ngồi ở bên cạnh đống lửa.

Vạn Thế cơ hồ tức giận đến da mặt trắng nõn cũng đỏ lên.

Dùng ánh mắt cực kỳ khiển trách nhìn Tu Tề, phảng phất như đang nói: Ngươi như thế nào lại là cái dạng sư điệt này chứ?

Tu Tề có chút chột dạ dời mắt.

Buông xuống đầu, khảy khảy nhánh củi đang cháy, lắp bắp nói: "Tiểu sư thúc, đói... đói... không dậy nổi."

Vạn Thế vừa nghe đến hắn lắp ba lắp bắp, trong lòng liền cứng lại...

Ở chùa Hộ Quốc, mỗi người đều nói Tu Tề sư điệt như ông cụ non, ổn trọng bình tĩnh. Ít khi nói cười, trầm mặc ít lời, cực ít cùng người nói chuyện với nhau.

Nhưng hôm nay hắn mới biết được, nguyên lai sư điệt thế nhưng bị nói lắp!

Nói lắp liền nói lắp đi, hắn cũng không phải cảm thấy nói lắp có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề lớn nhất là...

Hắn nói lắp, hắn còn hố cha!

Bọn họ vì cái gì tối nay phải ăn ngủ ngoài trời đâu?

Vì cái gì đã chật vật lại mệt mỏi, còn phải lo lắng đề phòng?

Liền bởi vì Tu Tề hố cha!

Hai người bọn họ tu vi có cao đi chăng nữa, vừa thấy liền biết tuổi trẻ tài cao, hơn nữa lại có một túi da tốt mã xinh đẹp, cho nên dọc theo đường đi...

Dọc theo đường đi...

Vạn Thế nhớ tới việc này, lại thẹn lại bực.

Nữ tử quả thực đáng sợ, so với tiểu ma đầu còn muốn đáng sợ gấp bội!

Rõ ràng hai người bọn họ đầu nhỏ loáng bóng trần trụi, vừa thấy liền biết là hòa thượng. Các nàng... các nàng lại vẫn...

Mở miệng đùa giỡn!

Tự tiến chẩm tịch*!

* tương tự đề xuất viên phòng xxoo ó, hé hé:)))

Lúc ấy có nữ tu sĩ nhìn qua so với bọn hắn lớn hơn vài tuổi, đôi mắt tựa hồ vẫn luôn run rẩy không ngừng nhìn chằm chằm Tu Tề, cười tủm tỉm hỏi:

"Tiểu sư phụ, tương phùng tức có duyên, không bằng chúng ta hai người làm một đôi chồng hờ vợ tạm, như thế nào?"

Tu Tề mặt đỏ tai hồng nói: "Được..."

Lúc đó, Vạn Thế cũng mộng bức ngay tại chỗ.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, sư điệt đi chung với mình khi trước ở chùa Hộ Quốc nhìn như thành thật. Ra ngoài rèn luyện còn không đủ 10 ngày, thế nhưng nguyên hình tất lộ, bại lộ bản tính!

Một chữ được kia, dẫn tới Vạn Thế trợn mắt.

Nhưng nữ tu sĩ chính là cao hứng lên mây!

Rốt cuộc với tu sĩ mà nói, trừ bỏ trảm yêu trừ mara, song tu cũng là con đường tăng lên tu vi.

Hơn nữa các tông môn ngày thường luôn cá lớn nuốt cá bé, nếu có thể tìm kẻ tu vi tối cao làm chỗ dựa, đối về tu luyện chi lộ, có trăm lợi mà không hại!

Nữ tu sĩ lập tức liền bay thẳng đến phía Tu Tề quấn lên.

1633 words.