Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 536: [TG9] Anh là viên kẹo ngọt ngào (30)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhị Cẩu, ngươi nói cái gì thế?" Phồn Tinh đua xe phiêu đến bay lên.

Sưu Thần Hào tiện hề hề mà liếc mắt, xem xét Lê An Chi một cá, không chút do dự sửa miệng: 【... An tâm cái khỉ, liền tính không thi qua khoa khảo lớp một thì thế nào đâu? Kỹ thuật lái xe của cô, lợi hại không ai bằng a! 】

Nó cũng không nghĩ tới, loại gấu con này nó có thể khen sao?

Ngươi thuận miệng khen một câu, cái đuôi của nàng ta đã bắt đầu hướng lên trời vẫy rồi.

Ngươi nghiêm túc khen một câu, cả người nàng liền bắt đầu phiêu phiêu.

Cho nên một câu khen ngợi kia của Sưu Thần Hào thốt lên, đại lão vừa nghe như vậy...

Nga rống một tiếng, trên đường liền có không ít người chính mắt nhìn thấy một chiếc siêu xe xa hoa khốc huyễn chạy tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tựa như mũi tên vừa rời dây cung, từ trước mắt bọn họ chạy vụt qua...

Nếu hỏi Lê An Chi, đời này hắn từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận nhất là cái gì...

Kia đại khái chính là:

Đã từng có một cái cô gái, hỏi hắn, tôi có thể cầm lái chứ?

Hắn nói, có thể.

Liền bởi vì chính mình nói ra hai chữ này, sau đó ngồi cạnh bên cô ấy nửa giờ, hắn đối với tính mạng của bản thân, liền không còn quyền quyết định nào.

Lại không ngờ rằng tên đầu sỏ gây tội kia sau khi dừng xe còn chưa đã thèm mà hỏi hắn: "Kí©h thí©ɧ sao?"

Lê An Chi giống như con chó nhỏ sắp chết, dựa vào ghế phụ ánh mắt phóng ra không trung.

Kí©h thí©ɧ!

Mẹ nó quá kí©h thí©ɧ!

Vốn dĩ cho rằng một lần ăn cả trận đòn hiểm kia cũng đã đủ kí©h thí©ɧ. Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới, nguyên lai nó chỉ là chút khai vị mà thôi.

"Sư tỷ..." Lê An Chi xuống xe, run run rẩy rẩy mà sửa lại xưng hô đối với Phồn Tinh, "Hỗ trợ đỡ đệ chút, chân đệ mềm đến bất động rồi."

Hắn có cảm giác nếu không phải tự tôn của nam nhân đang cường ngạnh chống đỡ mình, hắn có thể đã hướng trên mặt đất mà quỳ, sau đó cuối đầu bái lạy cô rồi.

Đừng nói muốn hắn kêu sư tỷ, liền tính để hắn kêu ba ba, hắn hiện tại cũng có thể kêu bất chấp!!!

Phồn Tinh vừa mới ở cửa xe, tâm tình vừa lúc đang cao, một tay liền xách theo Lê An Chi, đem người nọ đỡ đi.

Một bên đi, một bên đưa tay nhắn tin cho Nguyên Trú: Tiểu Hoa Hoa, anh đoán em ở nơi nào đây?

Nguyên Trú ở phòng thí nghiệm đang cùng mấy người trong tổ giao lưu tương quan, hắn người này thời điểm nghiêm túc lên, nội liễm lại chuyên chú, nhìn qua mạc danh nghiêm túc khó cưỡng.

Kết quả nhìn thoáng qua tin nhắn tới thế nhưng lại theo bản năng nhấp môi, cúi đầu, lộ ra một mạt ý cười ngượng ngùng.

Cái này làm cho tổ viên khác đang cùng nhau giao lưu quả thực y như vừa thấy quỷ vậy.

Liền ngay cả người cùng Nguyên Trú gắn bó có thể xem như gần nhất như Lê Thân, khi nhìn thấy dáng vẻ kia của ông thần này, tức khắc đã có thể đoán ra là bởi vì cái gì.

Rõ ràng chính là bởi vì xuân tâm nhộn nhạo chứ gì!

Ngay từ đầu, thời điểm tới tiếp xúc hắn vốn dĩ cho rằng Nguyên Trú là cái người đứng đắn.

Kết quả sau này lại phát hiện, Nguyên Trú tuy ngoài mặt nhìn đứng đắn, nhưng ở thời điểm đối đãi riêng từng người, có vẻ không phải lúc nào cũng giống nhau.

Khi hắn như một cô vợ nhỏ nhìn chằm chằm tin nhắn nhân gia nọ phát tới, có thể xem tới nửa ngày.

Nhìn nhìn người trước mắt mình, trước còn thẹn thùng cười, lại cúi đầu, lại nhấp môi cười, lại đỏ mặt...

Phảng phất như là tin tức mà nhân gia kia đưa tới cho hắn, đã làm hắn bổ não tới quá trình cùng cô gái nhà người ta lấy nhau sinh con không bằng, quá suy diễn đi a...

Hơn nữa quá đáng hơn chính là cô gái đầu dây bên kia, còn không phải bạn gái của hắn đâu cơ đấy.

Đừng hỏi Lê Thân làm sao mà biết được a.

Bởi vì về vấn đề cảm tình của Nguyên Trú, hắn vẫn luôn tưởng thành một bộ phim...

Hắn liền muốn biết, người này đối với một cái tin nhắn tới đã vui vẻ như vậy rồi, nếu một ngày kia thật sự khiến mộng tưởng trở thành sự thật. Cùng cô gái đầu dây bên kia dắt tay nhau lên lễ đường còn có thể vui đến tình trạng gì đây?

Thời gian dài, Lê Thân thậm chí kinh hoàng phát hiện ——

Hắn đối với vấn đề tình cảm của Nguyên Trú so với ba cái hạng mục trước mắt này, cảm thấy hứng thú còn nhiều hơn!

Xem xong, Nguyên Trú nhanh chóng phản hồi tin nhắn của Phồn Tinh: Anh ngốc, đoán không được, em nói cho anh đi.

Hắn sẽ không đoán, cho nên đánh chữ tận lực nhanh một chút, tranh thủ trước tiên phản hồi tin nhắn của Phồn Tinh.

Phồn Tinh: Em đã đến trước trường học của các anh rồi a!!! Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Vui vẻ không?

Nguyên Trú trên mặt toát ra vui mừng: Em ở trường học sao? Nơi nào? Đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, anh ra đón em.

Đúng lúc này, Lê Thân nhận được điện thoại từ Lê An Chi.

"Anh, em đến dưới lầu phòng thí nghiệm các anh rồi nha, muốn dạo chút, xuống dưới đón em."

Nghe được tiếng của Lê An Chi mỏi mệt, run rẩy, còn mang theo một chút thanh âm khóc nức nở, nội tâm Lê Thân đều run lên hai cái.

Mạc danh làm hắn có loại cảm giác, tên em họ nhà mình đúng là không đáng tin cậy, thường thường đi bên bờ sông, nào có lúc không ướt giày, cái giọng mềm yếu muốn chảy nước như vậy, chẳng lẽ vừa lơ đãng đã thất thân với người nào đó, vì thế có ảo giác đau đớn muốn chết...

Lê Thân đứng dậy.

Nguyên Trú cũng đồng thời đứng dậy.

Hai người liếc nhau, Lê Thân nói, "Cậu cũng muốn đi xuống?"

Nguyên Trú gật gật đầu.

"Vậy cùng nhau đi."

Nguyên Trú xuống lầu, lúc sau, cũng chỉ thấy trước cửa tòa nhà thực nghiệm, có tên nhóc con giống không có xương gà mà mềm oặt dựa bên người Phồn Tinh.

Lê Thân xuống lầu, lúc sau cũng chỉ nhìn thấy...

Ân???

Hắn đây tới chậm người kia một bước, vì cái gì tổng cảm giác đây là một bộ điện ảnh ba người đâu ha?

Lê An Chi dựa vào bên cạnh một nữ sinh, nữ sinh nọ lại hướng phía Nguyên Trú vẫy tay, mà Nguyên Trú đứng ở phía trước hắn đó không xa, bóng dáng nhìn giống như còn có chút tịch liêu?

Cho nên, hắn đây là dư thừa rồi sao?

Tốt, hắn xác thật dư thừa.

Trường hợp này mạc danh có điểm xấu hổ, cho nên không có biện pháp, chỉ có thể để hắn một người dư thừa đứng ra hoà giải: "An Chi, đây là người bạn em muốn mang lại đây tham quan phòng thí nghiệm sao?"

Lê An Chi hữu khí vô lực gật gật đầu, "Cô ấy tên Phồn Tinh."

Đệ đệ trong lòng có nỗi khổ, nhưng đệ đệ cũng không mặt mũi nói ra.

Người khác vĩnh viễn sẽ không biết, thời điểm vừa rồi một đường đua xe lại đây, hắn đến tột cùng có bao nhiêu sợ hãi muốn chết.

Nguyên Trú đem hai chữ "Phồn Tinh" nghe vào trong tai, như thế nào nghe đều cảm thấy chói tai.

Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, còn cần đến người khác nói sao? Hắn lại không phải không biết tên cô!

"Cô bạn đây, cùng Nguyên Trú biết nhau sao?" Trước sau thế nào, Lê Thân đều cảm thấy quan hệ của hai người này không quá đơn thuần a!

Đặc biệt là bộ mặt như mẹ kế kia của Nguyên Trú...

Sách, chỉ kém không đem hai chữ tức giận khắc lên trên trán a!

Ngày thường nhìn quen bộ dáng Nguyên Trú bình tĩnh thong dong làm thực nghiệm, trước mắt cái tư thái này mạc danh có điểm ấu trĩ.

【 Nga rống, Tu La tràng. 】 Sưu Thần Hào yên lặng móc ra dưa của chính mình tới, một ngụm một ngụm lại một ngụm, một bên ăn dưa một bên xem diễn.

【 Nguyên Trú tức giận. 】 Sưu Thần Hào ấm áp nhắc nhở.

"Mới sẽ không, Tiểu Hoa Hoa, trước nay đều sẽ không giận ta." Phồn Tinh chém đinh chặt sắt tự tin tràn đầy, như đã định liệu trước.

Kết quả ngay sau đó, cũng chỉ thấy Nguyên Trú không lên tiếng, xoay người hướng phía tòa nhà thực nghiệm mà đi.

Trong lòng lại rầu rĩ không vui thật sự.

Muốn tham quan phòng thí nghiệm, có thể tìm hắn nha.

Làm gì lại muốn đến cùng người khác chứ?

Lại còn có để người kia dựa vào bên người cô.

Phồn Tinh:...

"Đúng vậy, hắn sinh khí." Nghiêm trang.jpg

Sau đó ngay sau đó lại có điểm nghi hoặc, "Vì cái gì sinh khí a?"

Nàng cố ý lặng lẽ tới trường học, cho hắn một cái kinh hỉ.

Vì cái gì sẽ sinh khí đâu?

Sưu Thần Hào vừa muốn cùng nàng giải thích, kỳ thật đây không xem như sinh khí, càng có chút giống ghen, cùng với ghen có ý nghĩa gì sao...

Trong lòng nghĩ, nó một phen giải thích xuống dưới, tóm lại cô có thể thông suốt đi?

Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới, nó đều còn không có tới kịp giải thích, Phồn Tinh cũng đã thuận tay đem Lê An Chi đẩy ra, vội vàng chạy đi dỗ người nọ.

Cho nên thông suốt hay không thông suốt đi chăng nữa, nhưng cũng không gây trở ngại tên gấu con kia phát huy thuộc tính tiểu hôn quân của nàng, hống người hống đến thành thạo vô cùng!

Sưu Thần Hào thậm chí cảm thấy...

Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng nguyện ý, nón thần trên đầu Chiến Thần ba ba của nó có thể lấy đi bán sỉ a!

1756 words.
« Chương TrướcChương Tiếp »