Chương 533: [TG9] Anh là viên kẹo ngọt ngào (28-1)

Nguyên Trú trước khi khai giảng đại học đã tới Hải Thành, Phồn Tinh mang theo hắn ở Hải thành đi dạo một vòng, sau đó lại đưa hắn đi khai giảng.

Sưu Thần Hào không thể chen vào, hai người rõ ràng quen thuộc lại ăn ý, nhưng mà Sưu Thần Hào mong đợi ước chừng một tuần, liền một cái hành động hôn miệng miệng cũng không có, phảng phất như sự tiếp xúc của trụ trì và sư thái----

Hiểu nhau như cùng một linh hồn nhưng quan hệ lại cực kỳ thuần khiết.

Không.

Trụ trì hình như có ý tưởng sinh hoạt thân mật cùng sư thái.

Nhưng sư thái chỉ muốn lôi kéo trụ trì học tập kinh phật....

A phi phi..., Phồn Tinh chỉ muốn lôi kéo Nguyên Trú, muốn giới thiệu cho hắn tất cả nhà hàng mà cô yêu thích.

Sưu Thần Hào một bên đau lòng, một bên lại nhịn không được có chút đắc ý.

Nhìn đi, nó liền biết, có một số cẩu, nếu không có sự trợ giúp của người khác, chắc chắn chỉ có thể độc thân.

Thí dụ như Chiến Thần ba ba của nó. Hahaha

Thiếu đi sự cơ trí của nó, cha của nó chính là dùng năng lực bản thân hắn để chứng minh, hắn có thể độc thân cả đời

Mọi người nhìn đi, thanh mai trúc mã, cơ hội thật tốt nha!

Vậy mà cũng không thể đem người bắt lấy, này là thể hiện cái gì?

Này là thể hiện ba ba người thật sự không được nha!

Sưu Thần Hào âm thầm hạ quyết tâm ——

Nó nếu là không đem sợi tơ hồng này cột đúng chỗ, ha hả, nó liền……

Hừm, không được, nó chỉ là một cái tiểu đáng thương, không thể phát lời thề độc.

Tơ hồng nếu cột không đúng chỗ, ba ba nó sẽ phải mặc quần cộc cả đời.

Nhưng nếu nó sớm biết rằng, sau khi nó đem tơ hồng cột đúng chỗ, ba ba nó sẽ bị đè mỗi ngày, nó tuyệt đối sẽ không như vậy hố ba ba…

*

Thời điểm Nguyên Trú tới khai giảng, khiến cho trường học đại học quy mô nhỏ oanh tạc.

Dù sao chưa từng có một Trạng Nguyên thi đại học cấp tỉnh ghi danh vào trường đại học Hải thành, người ta hoặc là lựa chọn đi hai trường địa học danh giá ở kinh đô, hoặc là lựa chọn xuất ngoại.

Càng đừng nói tới cái người Trạng Nguyên đại học thế mà lại là nam sinh tàn tật, vậy càng là một câu chuyện truyền kỳ.

Cái quan trọng nhất là……

Thời điểm rất nhiều người hâm mộ thanh danh mà đến, bị giá trị nhan sắc của Nguyên Trú làm cho cả kinh đến ngây người.

Ngọa tào, hiện tại học bá giá trị nhan sắc thế mà cũng ưu tú như vậy sao?

Rất nhiều nữ sinh nếu không phải bởi vì để ý Nguyên Trú tàn tật, sợ là người thổ lộ là thành một đội quân rồi.

Nhưng mà cũng chỉ là oanh động một đoạn thời gian ngắn mà thôi, bởi vì bản thân Nguyên Trú đối loại vây xem này, chính là cực kỳ chán ghét.

Người khác trong lòng suy nghĩ cái gì, hắn biết được rõ ràng ——

Ghen ghét!

Cho dù có ưu tú thì như thế nào, còn không phải chỉ là một người tàn tật?

Tự cho là đúng đồng tình!

Ưu tú thì ưu tú, đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc, là người tàn tật.

Không thể hiểu được thích!

Thích hắn gương mặt kia, lý do hoa mỹ là nhất kiến chung tình.

Nhưng thực tế trong bụng vẫn là coi khinh hắn, sau khi bị hắn vòng qua mặt mà đi, sau khi bị hắn cự tuyệt thư tình, sẽ cảm thấy hắn là một tên tàn tật lại còn kén cá chọn canh như vậy.

Bởi vì sâu trong nội tâm chán ghét, cho nên sau khi Nguyên Trú vào nhập học, liền cực kỳ điệu thấp.

Mỗi ngày trừ bỏ đi học, chính là làm thực nghiệm, đi theo phía sau giảng viên, liều mạng học hỏi tri thức mới.

Trên thế giới có vô số người, không có ai là thật sự không thể thiếu.

Nếu muốn làm chính mình trở thành người không thể thiếu kia, vậy cần thiết phải là người nắm giữ kỹ thuật quan trọng nhất, nắm giữ đồ vật mà người khác không thể biết được.

Nguyên Trú cảm thấy bản thân muốn trở thành người trong công ty Bạch gia, cái quan trọng nhất không thể thiếu là lập trình viên, vậy nên, nâng cấp năng lực nghiệp vụ là cần thiết nhất.

Sưu Thần Hào tới quá trễ, nó cũng thể nào hiểu được, cha của nó vì sao phải chấp nhất với việc làm một công việc dễ dàng bị chọc đầu như lập trình viên.

Nó cũng không dám nói, nó cũng không dám hỏi.

Dù sao chính là cảm thấy……

Cha nó, giống như một người đàn ông bị mê hoặc

Chính là vì ôm một chí hướng ‘ rộng lớn ’ như vậy, làm giảng viên cảm thấy, bản thân đã nhặt được một bảo bối!

Một học sinh siêng năng học tập như vậy, nói thật, tuy rằng trước kia hắn cũng có gặp qua, nhưng từ trước tới nay chưa thấy ai giống như Nguyên Trú như vậy, có thể bảo trì chuyên tâm như vậy liên tục một thời gian dài.

Thân thể tàn khuyết cũng có chỗ tốt của thân thể tàn khuyết, ăn qua khổ so với người bình thường nhiều hơn, cho nên có thể trả giá so với người khác càng nhiều tâm huyết.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Nguyên Trú có thiên phú!

Đồ vật công nghệ cao, có đôi khi không phải chỉ dựa vào nỗ lực là được, muốn có sáng tạo có đột phá, thiên phú rất quan trọng.

Nguyên Trú thiên phú ở chỗ, hắn thực thông minh.

Mỗi khi gặp khó đều có thể suy một ra ba, chỉ một cái thông tin cơ bản, có thể trực tiếp nhìn ra nhiều vấn đề khác nhau.

Thời điểm mới vừa vào học, loại thiên phú này còn chưa được biểu hiện ra, bởi vì hai năm cao trung kia, xét đến cùng cũng là hắn tự mình học. Có chút ý tưởng còn tương đối non nớt, cho nên lúc đầu giảng viên còn không có chú ý tới.