Chương 532: [TG9] Anh là viên kẹo ngọt ngào (27)

Sưu Thần Hào thật vất vả từ trong một mảnh vực sâu hắc ám thoát thân, vừa ra tới ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy cảnh tượng đáng khinh như vậy.

Nó cảm thấy đối với thể xác và tinh thần chính mình, đều tạo thành thương tổn nghiêm trọng.

Nó tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ở trong khoảng thời gian bị nhốt lại này, nó nhìn qua 3800 cuốn tiểu thuyết. Trong đó, 3000 cuốn chính là đáng khinh không thể miêu tả.

Vừa nhìn vừa phát ra tiếng cười đáng khinh.

Thời điểm nhìn đến cuốn thứ 3800 , rốt cuộc ở trong phiến hắc ám vực sâu vang lên một đạo thanh âm nói với nó: "Lăn."

Hơn nữa nghe đi lên tựa hồ còn thực ghét bỏ nó, mạc danh làm nó cảm thấy, chính mình sở dĩ sẽ đột nhiên bị thả ra là bởi vì nó đáng khinh, chọc giận kẻ hạ độc thủ sau lưng kia.

Thiên Đạo: MMP mỉm cười.gif

Lão nương nếu không phải tính tình còn tốt, có thể sử dụng nhựa đường đem một thân lông trắng của ngươi lột sạch!

Một mảnh hư vô hắc ám, là lãnh địa tư nhân của cô. Vì phong ấn hết ký ức của nhãi con kia, lúc này mới đem cục bột trắng đáng khinh như nó tạm thời giam cầm ở trong lĩnh vực chính mình.

Kết quả đâu?

Thời điểm lão nương ngủ, nó làm đáng khinh.

Thời điểm lão nương ăn quà vặt, nó làm đáng khinh.

Thời điểm lão nương tùy tiện làm gì, nó còn mẹ nó đang làm chuyện đáng khinh.

Một ngày nhìn một đống sách không hề ngừng lại, ngẫu nhiên xem hai cuốn tiểu thuyết đứng đắn, kết quả vẫn quay về với đống tiểu tuyết khẩu vị nặng bất chấp luân lý đạo đức ——

《 Cậu ấy chỉ là em trai tôi mà thôi!!! 》

Ân?

《 Anh rể, anh là bí mật không thể nói trong lòng em 》

Ân??

《 Tôi yêu mẹ của chính mình 》

Ân???

Cái gì, hỏi cô như thế nào biết nội dung tiểu thuyết?

A, thân là Thiên Đạo, muốn biết một con thần thú xem tiểu thuyết gì, rất khó sao?

Cô ngẫu nhiên cũng đến xem coi như chút giải trí, tới làm phong phú cho chức nghiệp sinh hoạt của mình một chút không được sao?

3000 cuốn truyện không thể miêu tả cùng nhau xem xuống dưới, cô quả thực con mẹ nó đã bốc hoả.

Lại cứ tiếp tục xem nữa như vậy, xuân tâm nhộn nhạo là chuyện nhỏ, phá đổ thần cách mới là chuyện lớn a.

Chống đỡ không được, chống đỡ không được.

Vẫn là nhanh nhanh lăn cho lão nương!

Sưu Thần Hào lâu lắm rồi không cùng người ta nói chuyện với nhau, toàn bộ sự tập trung của con thú chỉ kém chút bị buộc điên, kết quả cùng Phồn Tinh lải nhải nửa ngày, lúc sau chỉ được một câu phản hồi: "Cậu là ai?"

Sưu Thần Hào: 【??? 】

Tôi mẹ nó là ba ba cô đó!

Nhưng loại lời nói này, nó cũng chỉ dám ở trong lòng nói, rốt cuộc, nó hèm a.

Một hồi lâu, Sưu Thần Hào mới từ trong đả kích phục hồi tinh thần lại, đồng thời còn tổng kết ra tình huống trước mắt ——

Một, tiểu gấu con đã mất trí nhớ.

Hai, quỹ đạo thế giới này hoàn toàn không phải như nó biết!

Ba, mọi chuyện sau lưng có người cố ý điều khiển.

Cũng không có mất một hồi lâu, Phồn Tinh liền rất thản nhiên mà tiếp nhận sự thật Sưu Thần Hào tồn tại.

Đồng thời còn cảm thấy thực kí©h thí©ɧ.

Sưu Thần Hào quả thực...

???

【 Cô chẳng lẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào sao? 】 bằng hữu a mẹ nó là thật quá hổ báo!

"Sợ gì chứ?" Phồn Tinh mới lạ vạn phần mà chọc chọc đầu, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng trong đầu mình có đồ vật tự xưng là thần thú, "Tiểu Tinh Tinh lợi hại như vậy, cậu nếu là đồ tồi, tôi liền từ trong óc, đem cậu moi ra tới."

Một câu này thành công trấn trụ Sưu Thần Hào.

Tốt, vẫn là phần tử bạo lực như ban đầu, vẫn đơn giản thô bạo đến đáng sợ!

Sưu Thần Hào nhanh chóng thăm dò rõ ràng cốt truyện thế giới này, xác định Nguyên Trú chính là mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần ba ba trong thế giới này, tảng đá lớn treo ở ngực nháy mắt buông xuống.

Cha nó không đội nón xanh.

Cha nó cũng không hắc hóa.

Tốt, nó thỏa mãn.

Không có chuyện gì, nó có thể yên tâm thoải mái sờ cá.

Quản nàng mất trí nhớ hay không mất trí nhớ làm gì, quản sau lưng có người làm nắm mọi sự tình hay không làm gì, chỉ cần cha nó không hắc hóa, nó đều có thể ổn định.

Đến nỗi cùng Phồn Tinh nói nói trước kia phát sinh sự tình như nào, giúp cô đánh thức ký ức cũ. Sưu Thần Hào hoàn toàn không có quyết định này, chỉnh những cái đó làm gì nha? Quên đi chẳng lẽ không thoải mái sao?

Nhiệm vụ có thể hoàn thành là được, không có ký ức, không phải càng dễ dàng bị nó lừa dối?

"Cậu tên là gì?" Phồn Tinh hỏi.

Sưu Thần Hào trong lòng vui vẻ, ngươi xem, này còn không phải là chỗ tốt của mất trí nhớ sao?

【 Tôi tên, Sưu Thần Hào vĩ đại. 】 nó thậm chí còn có cơ hội vì chính danh của chính mình!

"Nga, tôi đây về sau, kêu cậu là Nhị Cẩu đi." Phồn Tinh căn bản không cho Sưu Thần Hào cơ hội lựa chọn.

Sưu Thần Hào:???

Nó quả thực không thể thoát khỏi hai chữ Nhị Cẩu sao?

Thảo!

Nó có chút hoài nghi, cô lựa chọn giả bộ mất trí nhớ!

【 Vì cái gì? Cô vì cái gì không gọi tên của tôi chứ? Vì cái gì muốn kêu Nhị Cẩu? 】 Sưu Thần Hào cơ hồ tức muốn dựng lông.

Phồn Tinh đôi mắt đóng lại, bắt đầu giả chết ngủ mất.

Cô cũng không biết, vì sao muốn kêu nó là Nhị Cẩu.

Chỉ cảm thấy, nó hẳn nên là Nhị Cẩu.

Đại lão có trực giác, bất quá cũng vô cùng tùy hứng.

*

Nhoáng mắt, thời gian đã tới lúc Nguyên Trú tham gia thi đại học.

Tuy rằng với đối với việc nghe cùng nói có chút bất lực, nhưng Nguyên Trú vẫn được coi là một lần thi đại học truyền kỳ. Rốt cuộc cơ hồ toàn bộ điểm số các môn đều rất tốt, chỉ có chút không ổn trong chỗ thi nghe tiếng Anh.

Thủ đô, mấy trường nổi bật đều vứt tới cành ôliu, lão sư trong trường học đều còn không có kịp giúp Nguyên Trú tham khảo phân tích muốn học nói nào.

Chính hắn cũng đã nhất ý cô hành mà ghi danh vào đại học Hải thành.

Trường học Hải thành tuy rằng không kém, nhưng cùng thủ đô so sánh với nhau kia quả thực không có gì có thể so tính.

Vô luận là lão sư hay vẫn là hiệu trưởng, thiếu chút nữa đã đấm ngực dừng chân.

Thời điểm rời thành phố này, Nguyên Trú chỉ cùng Dương lão đầu nói một tiếng, nói chính mình muốn đi Hải thành học tiếp.

Dương lão đầu cho hắn một đống tiền thuê nha, cũng coi như sinh hoạt phí, đại khái mỗi tháng vài vạn.

"Còn trở về sao?" Dương lão đầu hỏi.

Nguyên Trú lắc lắc đầu.

Từ khi Phồn Tinh đi rồi, hắn liền đeo thiết bị trợ thính, hiện tại nghe thanh âm so với trước kia rõ ràng rất nhiều.

"Không trở lại cũng tốt, dù sao cũng không có gì vướng bận." Dương lão đầu nhìn qua nửa điểm đều không nhọc lòng, cũng không có luyến tiếc, rốt cuộc ông ta cũng không tốn tâm tư đặt ở trên người thằng cháu ngoại này.

"Ngươi đi tìm tiểu cô nương trong phòng 701 kia à?"

Nguyên Trú gật gật đầu.

Dương lão đầu cuối cùng cái gì cũng chưa nói, hướng về phía Nguyên Trú phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi rồi.

Kỳ thật vừa rồi cũng chính là lắm miệng, thuận miệng vừa hỏi.

Người sống một đời, sợ nhất là không có vướng bận, như vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại biết người cháu ngoại này trong lòng có cái tiểu cô nương để vướng bận, hắn cũng coi như nhẹ nhàng thở ra.

Bỏ đi, đứa nhỏ này cũng coi như không khổ như vậy.

*

Sưu Thần Hào quả thực đau lòng đến không muốn không muốn.

Mẹ gia, cha nó thế nhưng thảm thành như vậy!

Quan trọng nhất chính là, thảm thành như vậy còn có thể trong kì thi đại học tỏa sáng rực rỡ!

Quả nhiên không hổ là Chiến Thần ba ba của nó!

Sau đó lại ngó liếc mắt một cái nhìn gấu con hoàn toàn không có thông suốt, mẹ nó, tâm càng đau!

Không chỉ đau, lại còn hận sắt không thành thép ——

Hỏi cô đối với Nguyên Trú cực cực khổ khổ thi đại học tới Hải thành thấy mình có cảm tưởng gì.

Cô phản ứng đầu tiên thế nhưng là...

Ai cho Tiểu Hoa Hoa khóa bổ túc, hơn nữa so với cô còn lợi hại?! Cô dạy bù cho hắn lâu như vậy, Tiểu Hoa Hoa đều đếm ngược từ dưới lên, hiện tại thế nhưng biến thành số dương đệ nhất!

Sưu Thần Hào lúc ấy một ngụm máu ngạnh ở trong cổ họng, thiếu chút nữa đem nó nhồi máu qua đi.

Nó muốn nghe chính là cái này sao? Là cái này sao? Là cái này sao???

Nó muốn nghe chính là, anh anh anh, thực cảm động, sau đó ôm ấp hôn hít nâng cao tình cảm a!!!

1638 words.