Chương 524: [TG9] Anh là viên kẹo ngọt ngào (19)

Mấy nam sinh trong lòng nghĩ rằng, không thể chỉnh đến Nguyên Trú liền thôi đi, nhưng tạp chí bọn họ trân quý lâu như vậy cũng không xuất bản nữa, không thể liền cứ như vậy bạch bạch dừng ở trong tay Nguyên Trú.

"Tạp chí đâu?" Mấy nam sinh đem Nguyên Trú vây quanh ở trong góc mà ép hỏi.

Âm lượng cao, Nguyên Trú có thể nghe thấy.

Nhưng hắn tỏ vẻ không muốn nghe thấy.

Vì thế tâm cơ boy bày ra vẻ mặt đơn đơn thuần thuần, không có nửa điểm sơ hở.

Nghe không thấy, chính là nghe không thấy, hắn cũng không biết tạp chí gì a.

Hắn sớm liền biết, loại trạng thái nửa điếc này có thể dùng mấy bài tập tai để cải thiện. Chẳng qua sau đó lại để hắn phát hiện, Phồn Tinh cho rằng hắn đã điếc lại câm, vậy đơn giản, liền cứ vẫn luôn như vậy đi...

Nếu đã điếc lại câm có thể làm Phồn Tinh đáng thương mình nhiều một chút, hắn nguyện ý, vẫn luôn điếc a.

"Tao hỏi mày, tạp chí đâu?" Mắt thấy Nguyên Trú không phản ứng, nam sinh hỏi chuyện tức khắc liền táo bạo.

Lúc này một nam sinh khác bước tới thọc hắn một chút, "Mày ngốc bức a, nó điếc, cho dù âm thanh mày nói lớn bao nhiêu, nó nghe không thấy a!"

Mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc một chút:...

"Thảo, thật đúng là."

MMP, bên người đều là kẻ bình thường, đột nhiên gặp được kẻ câm điếc, thật đúng là mẹ nó không quen.

"Giấy cùng bút đâu? Giấy bút lấy ra tới, lão tử phải hảo hảo cùng nó nói rõ."

"Ngốc bức a! Chúng ta là tới tìm nó gây phiền toái, ai mẹ nó tìm phiền toái còn mang theo giấy bút?"

Nguyên Trú:... Những người này, xuẩn đã chết.

Trong ánh mắt toát ra một tia ghét bỏ không dễ phát hiện.

Có thể làm hắn một người tàn phế đều cảm giác được ghét bỏ, đủ để chứng minh những người này có bao nhiêu ngu xuẩn, quả thực dại dột đến không nỡ nhìn thẳng.

Trong đó có một nam sinh nhanh chóng về phòng học cầm giấy bút.

Nguyên Trú nhìn đến mấy chữ cực đại ' tạp chí đâu??? ' trên giấy, mặt không đổi sắc, cùng Phồn Tinh y như nhau mà nghiêng đầu, một bộ không thấy cũng không biết cái gì cả.

' Lão tử cảnh cáo mày, đừng giả trang vô tội. Tạp chí liền đặt ở trong bàn học của mày, mày mẹ nó lấy để chỗ nào rồi?

Thẳng thắng sẽ nhận được khoan hồng, kháng cự chắc chắn sẽ bị áp bức, mày dám không nói, có tin lão tử đấm mày hay không? '

Nam sinh viết chữ xong, lúc sau còn lắc lắc tay, hoạt động tay một chút.

Mẹ nó, viết câu dài như vậy, quả thực mệt chết.

Buông lời hung ác nhiều phương tiện a, một chữ một chữ viết xuống như vậy, quả thực mệt đến người ta phải mắng MMP.

Kết quả, tức giận nhất chính là cái gì?

Con mẹ nó, hắn viết nhiều như vậy rồi, kết quả cũng chỉ thấy thằng câm chết tiệc ở phía dưới yên lặng viết hai chữ ——

' Không tin. '

Đây là khıêυ khí©h sao?

Này mẹ nó nếu không tính khıêυ khí©h, vậy trên đời này còn có chuyện gì coi như khıêυ khí©h đây?

Thảo!

Thực kiêu ngạo a?!

Mấy nam sinh nhìn chữ trên giấy, nhìn ngang nhìn dọc, đều là ' không tin '.

Nguyên Trú nhẹ nhàng nhấp môi, không phải hắn nói bừa, bất quá những người này đều là kẻ nhát gan.

Liền tính lại không thích hắn, còn có thể như thế nào đâu?

Bọn họ sợ Phồn Tinh, sợ đến muốn mệnh, buông lời hung ác quả thực sẽ dám. Đánh hắn, là dám cũng không dám.

Liền tính mượn lá gan cho bọn hắn, bọn họ cũng không dám.

' Mày mẹ nó thực cuồng a! Ỷ vào có Tinh tỷ chống lưng đúng không?

Cắn chết chúng ta không dám đánh mày đúng không? Mày một thằng nam sinh, diễn như vậy, có ý tứ sao? '

Mấy nam sinh thật sự tức đến muốn đánh người, nhưng lại cảm thấy hậu quả sau khi đánh thằng câm này, bọn họ khả năng gánh vác không nổi.

Nguyên Trú từng vấn đề một mà trả lời ——

' Tôi không có cuồng. '

' Phồn Tinh chống lưng cho tôi, các cậu ghen ghét? '

' Các cậu có thể đánh tôi, tôi liền ở chỗ này. Các cậu chính mình không dám, không thể trách tôi sao. '

' Có ý tứ. '

Có thể nói, Phồn Tinh một chỉ gấu con có bao nhiêu làm người khác giận, Nguyên Trú chỉ có hơn chứ không kém.

Rốt cuộc, Phồn Tinh sẽ như thế nào, hắn đều tận tâm tận lực học.

Lại còn có nỗ lực học được so với Phồn Tinh càng tốt.

Sự thật chứng minh, biện pháp gấu con làm người giận, quả thực có thể đem người khác tức giận đến Phật cũng thăng thiên thất khiếu bốc khói...

' Mày có tin lão tử lộng chết mày hay không? Mày chờ cho tao, ha hả mày nếu là nam nhân, có dám hôm nay lúc buổi tối tan học ở phía sau cửa cùng lão tử một mình đấu? Tao mẹ nó nếu không đem mày đánh răng rơi đầy đất, tao sẽ đổi họ! Tao...'

Chữ viết dần dần táo bạo.

Ngữ văn khảo thí có 800 chữ, viết văn đều chưa từng tận tâm tận lực viết quá như vậy, chẳng sợ đã rõ ràng cảm giác được tay muốn rút gân, nhưng vị nhân huynh đài này vẫn thực bất khuất.

Nguyên Trú liền...

Bình tĩnh.

Nói ngắn lại, thực bình tĩnh.

Chờ nhân gia viết không sai biệt lắm một bài văn nhỏ, lúc sau mới chậm rì rì viết một câu, "Không dám đi, tôi nhát gan, sợ cậu đánh tôi."

Rốt cuộc, hoàn toàn đem người nó tức đến dựng lông.

"Đừng ngăn tao, để tao cho thằng câm chết tiệt này một quyền!" Viết một đoạn văn ra như vậy rồi, nam sinh nó cũng chính là người đưa ra cuốn tạp chí giới hạn, nhảy chân muốn cùng Nguyên Trú đồng quy vu tận.

Những người khác vội vàng giữ chặt.

"Đừng đừng đừng, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!"

"Đừng cùng nó so đo, mày đánh nó, này không phải tự tìm chết sao? Nhân sinh vẫn con rất tốt đẹp."

"Chính là a, xem ở phân thượng Tinh tỷ, bình tĩnh một chút."

Muốn nói bọn họ gặp qua người vô tình nhất trên đời này chưa sao? Rồi nha, tuyệt đối là Tinh tỷ.

Mẹ nó, không quan tâm ngày thường chơi đến thật tốt bao nhiêu, kề vai sát cánh, còn xưng huynh gọi đệ. Chỉ cần ngươi dám đối với Nguyên Trú huy khởi nắm tay, nàng một giây liền có thể trở mặt.

Cho nên nói bọn họ một đám người tuổi còn trẻ, rốt cuộc đều đã trải qua chút chuyện gì a!

Đã trải qua nam sinh tâm cơ kỹ nữ nhất nha!

Còn có nữ sinh vô tình nhất!

Quả thực bóng ma tâm lý cả đời.

Thảm!

Quá thảm!

Đều nhịn không được phải vì chính mình một phen đồng tình rơi nước mắt.

Liền ở thời điểm mấy nam sinh lôi lôi kéo kéo, Nguyên Trú đã cầm tờ giấy tràn ngập chữ viết, hướng trong túi mà nhét vào, nhân lúc bọn họ không chú ý, về tới phòng học.

Bọn họ khi dễ hắn có chứng cứ.

Đồng thời cũng là đồ vật uy hϊếp bọn họ.

Suy một ra ba, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.

Trong lòng Nguyên Trú hơi hơi bốc lên chút cảm xúc kiêu ngạo.

Ước chừng một loại cảm giác về sự ưu việt về chỉ số thông minh nha.

Đúng lúc này, Phồn Tinh bắt lấy cổ tay hắn, đem hắn ấn ở trên ghế ngồi xuống.

' Đi nơi nào đó? ' Phồn Tinh viết nói, ' Nói tốt học phụ đạo cho anh rồi mà, lần sau phải tranh thủ được trên 30 điểm, ngao! '

Nguyên Trú:...

Cảm xúc kiêu ngạo đã không có.

Cảm giác chỉ số thông minh nghiền áp về sự ưu việt cũng không có.

Chỉ còn lại nồng đậm chột dạ.

Hắn đáng khinh, xấu xa, hắn ô uế.

Nhìn đến Phồn Tinh, hắn chột dạ, sợ bị biết được tâm tình.

' Tốt, học bù. ' Nguyên Trú biểu hiện thật sự ngoan ngoãn.

Phồn Tinh danh tác mà móc ra nguyên bộ 《 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》, 《XX bìa cứng bản 39 bộ mật cuốn 》, 《 giáo tài tri thức toàn giải 》...

' Này đó, là em nhờ mẹ mua cho, đều tặng cho anh. '

Phồn Tinh dùng phương thức học bù, rất đơn giản thô bạo —— đưa sách dạy chữ nha.

Sao, còn chờ mong nàng dạy cho Tiểu Hoa Hoa học sao?

Nàng cũng sẽ không nha!

Đúng lý hợp tình chống nạnh.gif

Nhưng nàng có thể giám sát Nguyên Trú Tiểu Hoa Hoa, đem đống sách đó tất cả đều làm xong.

Lão sư nói, chỉ cần làm một bộ thư, heo đều có thể đạt tiêu chuẩn.

Cái gì, ngươi hỏi Tiểu Tinh Tinh vì sao không làm một bộ?

Đương nhiên không thể làm!

Vạn nhất làm không đạt tiêu chuẩn, đó là lão sư gạt người, hay vẫn là Tiểu Tinh Tinh so ra kém heo?

Nguyên Trú:...

Nhìn trên bàn chất đầy sách ôn, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng áp lực rất lớn.

' Có phải quá nhiều, hay không? '

' Có thể chậm rãi làm. '

Nguyên Trú trước nay đều không am hiểu cự tuyệt Phồn Tinh, vì thế gật gật đầu, ' Vậy tốt đi. '

Ngay sau đó liền chỉ nghe thấy Phồn Tinh ở trong lòng nói:

——' Nguyên Trú Tiểu Hoa Hoa, thật sự quá ngoan nha! Học tập cũng dùng thái độ thực đoan chính, nhưng vì cái gì chỉ có thể lấy được hạng nhất từ dưới đếm lên đâu? '

Nguyên Trú buông xuống đầu, kiên nhẫn đem sách vở Phồn Tinh đưa cho chính mình phân loại ra.

Thiếu niên đáy mắt sáng trong như lưu li, ẩn chứa không được ý cười.

Vì cái gì chỉ có thể lấy được hạn bét chứ nha.

Ngốc Tinh Tinh, đương nhiên là vì em a!

Em vĩnh viễn sẽ không biết, vì người là em, anh có thể trả giá cái bất kì đại giới nào...

Anh có thể, mười mấy năm như một chịu đựng ánh mắt quái dị từ lão sư cùng đồng học, chịu đựng bọn họ trong tối ngoài sáng đối với anh ghét bỏ khinh thường.

Anh có thể, làm bộ chính mình là kẻ điếc triệt triệt để để, tới tranh thủ em đồng tình càng nhiều.

Anh có thể, không giống mấy nam sinh khác đỉnh thiên lập địa như vậy, cương nghị chính trực, chơi tận tâm cơ, chỉ vì có thể ổn định vị trí bạn tốt này.

Anh có thể làm hết thảy mọi chuyện.

Chuông đi học vang, hai học tra ngồi ở cuối phòng học, đều không có thói quen nghe giảng bài.

Lão sư cũng thành thói quen, cho nên mặc kệ.

Phồn Tinh năm phút trước còn luôn miệng muốn giám sát Nguyên Trú làm bài, kết quả năm phút sau...

Nguyên Trú ngựa quen đường cũ lấy ra khăn giấy, giúp thiếu nữ ghé vào trên bàn ngủ, xoa xoa nước miếng.

Thuận tiện còn dùng sách che đậy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, miễn cho chiếu đến người cô.

1921 words.