Quyển 1 - Chương 8: Cơn buồn ngủ đến không đúng lúc

Tình huống này không biết kéo dài bao lâu, ngay khi Boss muốn hưng phấn đến gần hơn một bước, thắt lưng Ôn Điều đột nhiên bay xuống một thứ. Xung quanh trong nháy mắt dấy lên một đoàn hỏa diễm sáng ngời, Ôn Điều chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết bi thương, giống như cực kỳ đau đớn. Cậu không dám mở mắt ra nhìn, Boss rốt cuộc bị sao vậy?

Kìm chế khí lực của cậu đột nhiên tiết ra, cậu bất chấp lòng bàn chân còn đang điên cuồng bắt đầu khởi động mật nước, xách hai chân bủn rủn liền cấp tốc chạy trốn.

Bây giờ quan trọng hơn là sống sót, tuy rằng không biết vì sao Boss lại bị mình đả thương, nhưng vạn nhất hắn tức giận muốn gϊếŧ chết chính mình...

Quỷ hồn đương nhiên tương đối tức giận, ban ngày hắn liền ngửi được một cỗ hương vị thanh ngọt, hỗn tạp trong một đám nhân loại thối, liền Ôn Điều một cái hấp dẫn người khác. Hắn không nhịn được đi ra sớm, nhưng tác dụng phụ của sự tự tiện trước đó chính là lực lượng của hắn bị áp chế hơn phân nửa, đến buổi tối cũng không có khôi phục bao nhiêu, cho nên hắn mới bị một tờ bùa nho nhỏ làm bị thương.

Hắn phẫn nộ rống vài tiếng, thanh niên xinh đẹp của hắn đều muốn chạy đi, hắn rất vội vàng, nhưng ngọn lửa bùa kia lại dính vào trên người hắn, nhào như thế nào cũng không dập tắt được. Hắn càng thêm phiền não, quay đầu liền đem đám học sinh bị nhốt trong tòa nhà "giáo huấn" một trận.

---Hệ thống, hệ thống ngươi vẫn còn ở sao?

909 chậm chạp không trả lời, Ôn Điều như một con ruồi không đầu đυ.ng loạn. Hệ thống lúc trước nói hành hạ đến chết cũng không phải kịch bản đe dọa. Cậu cũng không dám quay đầu lại nhìn, có thể nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, những bạn học xui xẻo kia phỏng chừng đã trở thành công cụ trút giận của Boss.

Cậu chạm vào túi của mình: hình ảnh vừa cắt xuống vẫn còn, nhưng cái kia bùa chú rốt cuộc đến từ đâu?

Ôn Điều không rảnh lo tự hỏi quá nhiều, cậu quyết định rời khỏi tòa nhà số 7 nguy hiểm này trước.

Hệ thống đột nhiên trở lại: Là Tiêu Hạc lúc gần đi nhét vào ngươi trong túi.

---Ô ô, ngươi đã trở lại, mới vừa rồi dọa chết ta, ta cho rằng ta chết chắc rồi.

Tuy rằng hệ thống vừa rồi không có ở đây, nhưng nó nghe Ôn Điều nói chuyện, ngoại trừ giọng nói có chút khàn khàn ra, thân thể một chút dấu vết bị thương cũng không có.

Cổ họng khàn khàn, cố ý cũng là bởi vì bị người khi dễ mà khóc.

Hệ thống lần đầu tiên không biết phải đối phó thế nào với tình cảnh như vậy...

---Ta hiện tại muốn đi chính chúng ta phòng học nhìn xem sao?

---Còn có Giang Chu, có phải hắn cùng Boss thông đồng không? Bằng không vì cái gì đem chính mình đã lừa gạt đi cấp Boss dọa đã lâu?

Âm thanh điện tử lạnh lẽo bỗng chốc trở nên lạnh lùng: yêu cầu người chơi tự giải mã, cũng không nên dùng giọng điệu thăm dò để đặt câu hỏi với hệ thống.

Thanh niên đáng thương ồ một tiếng, cậu nhớ tới manh mối hơn một mét của mình, bắt đầu đoán mò: Có phải Sở Tễ không? Hắn bị ta khi dễ thành như vậy cũng không tức giận, rất giống như cực đoan biết ẩn nhẫn nhân vật chính. Ta muốn tìm dươиɠ ѵậŧ cho Boss như thế nào, không, không phải là muốn ta...

Ôn Điều mặt lập tức trắng bệch.

—— Ngươi nghĩ cái gì đâu, sẽ không bảo ngươi đem NPC dươиɠ ѵậŧ chém xuống.

Thẳng đến khi Ôn Điều đem tất cả biết người có tên đều đoán một lần, hệ thống vẫn là bộ dáng không mặn không nhạt kia.

Hệ thống: Người chơi hiện tại còn sợ hãi sao?

À, thì ra hệ thống nhìn ra mình không có lời nào để nói...

—— Ta không sợ, ta chính là đang suy nghĩ, Boss kia da^ʍ như vậy, có thể một cây dươиɠ ѵậŧ không thỏa mãn được hắn hay không, muốn tìm thêm mấy cây nữa đây?

Hệ thống cũng không vạch trần vì sao nhiệm vụ Boss của phó bản này lại biến thành gậy thịt phù hợp với hắn.

Ôn Điều chậm rãi dẫn ra tính toán của mình: Cho nên ta đoán mấy người, bên trong có người thích hợp ngươi hẳn là nói cho ta biết đúng không?

Hệ thống "cảnh báo" anh ta: Không cần đầu cơ trục lợi.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngã rẽ, rõ ràng là một trường trung học giàu có như vậy, kết quả buổi tối lại chỉ có mấy ngọn đèn đường lẻ tẻ, Ôn Điều rối rắm không biết đi về phía nào.

Phía sau đột nhiên có ánh lửa ngút trời, cậu quay đầu lại nhìn thấy lầu bảy vừa chạy ra, thế nhưng lại không dập tắt được ngọn lửa hừng hực.

Những tiếng khóc lóc kia càng thêm thê lương.

Ôn Điều cả khuôn mặt trắng bệch, sững sờ tại chỗ căn bản không dám động đậy, trong lúc hoảng hốt, cậu tựa hồ nhìn thấy bạn học ban ngày vây quanh cậu, giờ phút này đang ở trong đống lửa bị lửa thiêu cháy, bọn họ căn bản trốn không thoát, có lẽ may mắn chạy đến bên cửa sổ, bên cửa, lại phát hiện đường đi đều bị phong bế. Nắm đấm vô lực đập vào trên mặt tường nóng bỏng, những ngọn lửa kia lại làm thành một cái l*иg giam vây khốn bọn họ.

—— cậu muốn làm sao bây giờ a...

Cơn buồn ngủ quen thuộc lại nổi lên, Ôn Điều ý thức được chứng buồn ngủ của mình sao có thể không đúng lúc lại sắp phát tác, cậu vội vàng dùng móng tay bóp mạnh vào chính mình lòng bàn tay, ý đồ dùng đau đớn đánh thức ý thức của mình.

Nhưng mí mắt vẫn không khống chế được từng chút một, khép lại.