Quyển 1 - Chương 5.1: Trùm trường ngây ngốc bị lừa sờ ngực

Cậu là trùm trường, nhưng đối với con gái thì cậu vẫn phá lệ nhường nhịn.

Ôn Điều vốn là đứng phía sau cô, chuẩn bị đưa cô trở về, nhưng Tiêu Hạc khẳng định bản thân bị kinh sợ, hiện tại không làm được điều gì, cả người đều dựa trên người Ôn Điều.

Cảm xúc mềm như bông thuộc về bạn nữ khiến Ôn Điều sợ tới mức không biết phải làm sao.

‘Hệ thống, có phải NPC này muốn ăn vạ tôi hay không?’

Nhưng cô là ‘nữ hài tử’ mỏng manh yếu đuối, Ôn Điều không thể bất lịch sự tránh khỏi tiếp xúc gần gũi với người ta như vậy, một khuôn mặt xinh đẹp tựa như hoa lê nay lại vì thẹn thùng mà đỏ lên nên càng trở nên diễm lệ.

Tiêu Hạc không lên tiếng mà nhìn chằm chằm cậu khiến cho màu hồng trên khuôn mặt nhanh chóng lan ra vành tai, không nhịn được mà chà xát đầu ngón tay, cô đứng lên, làm bộ đứng không vững lại ngã xuống, cả người đều dựa ở trên người Ôn Điều.

Thân hình của thanh niên xinh đẹp khẽ run lên, thiếu chút nữa bị Tiêu Hạc đè ngã lăn ra trên đất, Ôn Điều cố cắn răng giữ thân thể đứng vững, cậu không có cách nào chỉ có thể đỡ lấy đối phương.

Ôn Điều: ?

Không hiểu sao cậu cảm giác người của bạn học Tiêu Hạc không mảnh mai như vẻ bề ngoài.

“Tôi thật sự không biết chút nào về thuốc, hay là lúc tôi mang cậu đến phòng y tế, tôi sẽ kéo rèm xuống, như vậy cậu sẽ không phải nhìn thấy bác sĩ.”

Tiêu Hạc lắc đầu: “Mùi trong phòng y tế tôi cũng không thích.”

Bỗng nhiên ‘nàng’ nghiêng đầu, giống như lơ đãng hỏi Ôn Điều, “Các giáo viên y tế trong trường học đã đi giao lưu tập thể, hiện tại trong trường chỉ còn lại có một bác sĩ tâm lý, cậu đã quên rồi sao?”

Ôn Điều ngẩn ra: Cốt truyện không có nói a, cậu nào biết được điều đó?!

Thanh niên đỏ mặt tùy tiện tìm một cái cớ lừa gạt cho qua , sau đó lại gian nan mà đỡ Tiêu Hạc trở về ký túc xá.

Quy định bất thành văn của trường học: nam sinh bị cấm vào ký túc xá nữ, nhưng nếu là nữ sinh thì có thể vào ký túc xá của học sinh nam.

Nhưng trong phòng trùm trường nào sẽ có hộp y tế đâu, cậu tìm cả nửa ngày mới miễn cưỡng tìm được một cái bình phun sương, nhìn kĩ một chút hẳn là có thể dùng để chữa trị vết thương.

Ôn Điều mở đầu gối Tiêu Hạc ra, sau đó phun trực tiếp lên vết thương.

“Ai da! Cậu phun nhầm lên mắt tôi rồi, đau quá……”

Ôn Điều luống cuống tay chân, tìm khăn ướt cho cô lau mắt, lại bị Tiêu Hạc vội vàng nắm tay, cô gái nhỏ khuôn mặt tinh xảo con mắt hồng hồng, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất, trong mắt cô còn ngấn lệ: “Cậu có phải muốn nhân cơ hội làm tôi bị thương, sau đó nhanh chóng chạy trốn có phải không?”

Ôn Điều giải thích nửa ngày để đảm bảo bản thân không phải là người vô lương tâm như thế.

Nhưng căn bản Tiêu Hạc chẳng thèm tin, cô nói hiện tại hai mắt cô hoàn toàn không mở được, trên đùi đã đau rồi mà mắt lại càng đau hơn.

“Cậu mau thổi thổi cho tôi, khi còn nhỏ mẹ tôi cũng thổi như vậy.”

Cuối cùng cậu không có cách nào đành phải tiến đến trước mắt đối phương, nhẹ nhàng mà thổi mấy hơi.

Hô hấp nhịp nhàng quét ở trên lông mi, tiếng hít thở của Tiêu Hạc trở thô nặng, Ôn Điều còn tưởng rằng mình lại làm cô đau.

Giây tiếp theo, đột nhiên đối phương kêu “A” một tiếng, nói Ôn Điều là kẻ lưu manh, có phải lợi dụng để sờ ngực cô không!?

“Tôi không có.” Ôn Điều ủy khuất muốn chết, là trùm trường mà còn phải chịu ủy khuất đến như vậy, bỗng nhiên cậu cảm thấy muốn ở chung với Kỷ Tiêu cũng như những NPC kia càng ít càng tốt.

Cậu thật sự không có kinh nghiệm xử lý những loại tình huống như thế này.

Nhưng tay mình vừa mới không cẩn thận mà đảo qua chiếc cổ mảnh khảnh của đối phương, Ôn Điều lâm vào trầm tư: Lúc nãy Tiêu Hạc nắm lấy tay cậu, mà động tác cậu vụng về như thế nên chắc đυ.ng trúng cô sao?

“Xin lỗi, là do tôi không chú ý……”

NPC trong trò chơi vẫn ẩn giấu những kẻ bí ẩn, trông thì nói chuyện bình thường nhưng ai biết giây tiếp theo có thể gϊếŧ chết cậu hay không, có dự kiến trước, Ôn Điều quyết tâm bỏ mặt mũi, hạ mình xin lỗi.

Nhưng Tiêu Hạc vẫn không thuận theo, cô không buông tha: “Chính cậu đã sờ tôi, thậm chí ngón tay cậu cũng cọ đến đầṳ ѵú của tôi, khiến cho tôi thấy rất đau đó!”

“Cậu, cậu nói bậy cái gì đó! Tôi không có!”

Mặt Ôn Điều đã đỏ bừng, tính ra cậu chỉ là không cẩn thận cũng chỉ là cọ qua cánh tay của đối phương cùng vai cổ, cậu đã sờ đến ngực khi nào chứ?!

“Nam sinh các cậu sao lại lưu manh như vậy chứ, cậu sờ soạng tôi, nên tôi muốn được sờ lại!”

“Tôi không có sờ cậu, cậu còn như vậy nữa thì mau đi khỏi ký túc xá của tôi đi.” Ôn Điều cũng tức giận, không hiểu tại sao NPC này lại luôn cố ý chụp mũ cho cậu.

Cậu chống giường, chuẩn bị rời khỏi đây, nhưng sức lực của Tiêu Hạc lại lớn hơn với cậu.

Cặp mắt đối phương rõ ràng hồng hồng, thoạt nhìn chắc là không thể thấy rõ, nhưng cô lại vô cùng tinh chuẩn mà bắt được cánh tay của Ôn Điều đang muốn rời đi.

Tiêu Hạc tóm tay thanh niên đặt lên trên ngực mình.

“Cậu, cậu làm gì a!”

Mềm như bông, còn rất đàn hồi.

Đầu óc Ôn Điều lập tức nổ vang.