Chương 1: Bình hoa

Tám giờ tối.

Ngoài cửa sổ xe cộ qua lại tấp nập, ánh neon lập lòe, đèn đuốc sáng trưng, đây là thời điểm cuộc sống về đêm phong phú tại một thành phố lớn bắt đầu.

Nhưng đối với người đã làm việc liên tục suốt 48 tiếng đồng hồ lại vừa bay từ Mỹ về như Chu Thanh Thanh thì bây giờ chỉ có buồn ngủ mà thôi.

Vừa vào nhà, Chu Thanh Thanh lập tức cởi bộ váy công sở ôm sát người màu sắc bảo thủ ra, trên người chỉ còn một lớp quần áo mỏng nhẹ. Dưới ánh đèn thạch anh sáng ngời hiển hiện một đôi chân dài vừa thon vừa thẳng, đôi gò bồng đào đầy đặn trắng nõn như tuyết, vóc dáng trước lồi sau vểnh phô bày rõ ràng.

Cầm đồ ngủ vào phòng tắm, Chu Thanh Thanh tẩy trang mặt trước và nhìn vào gương một lúc. Trong gương là khuôn mặt trứng ngỗng điển hình, sau khi tẩy trang, khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng và không hề có nếp nhăn, trắng nõn mềm mại. Đuôi mắt sắc sảo xếch nhẹ toát lên vẻ quyến rũ, cánh mũi nhỏ xinh thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng tựa quả anh đào. Điều không hoàn hảo duy nhất trong nhan sắc đẹp đẽ ấy chính là quầng thâm nhàn nhạt như một con mắt to khác dưới đôi mắt hồ ly kia.

Cô vỗ vỗ vào mặt, nếu còn tiếp tục thì cô sẽ thật sự trở thành bảo vật quốc gia mất.

Cô xé một miếng mặt nạ đắp lên mặt, sau đó thư thái nằm vào bồn tắm đã xả đầy nước nóng.

Hơi nóng ẩm ướt trong phòng tắm chậm rãi bốc hơi lên, nước ấm dịu dàng thấm qua da thịt khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Bất chợt một tiếng chuông đặt riêng chói tai vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.

Chu Thanh Thanh mới lim dim ngủ nhất thời tỉnh giấc, vội vàng cầm điện thoại nghe máy.

Để bên tai nghe một hồi, Chu Thanh Thanh lập tức nói: “Được, ông chủ.”

Sau khi cúp máy, cô nhăn mặt, đồng thời cam chịu số phận vội vàng đứng dậy thay quần áo, động tác nhanh nhẹn, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Có một nghề như vậy, phải làm việc như trâu bò của xã hội nhưng luôn đem đến cho con người ta những mơ mộng lãng mạn. Để miêu tả công việc cụ thể bằng lời đó là — Thái giám bên cạnh hoàng đế.

Đấy là cách gọi thời xa xưa, gọi theo cách hiện tại chính là trợ lý.

Không sai, chính là kiểu trợ lý đầy phẫn uất không có ngày nghỉ luôn tăng ca đi theo sếp khắp thế giới, bị giận cá chém thớt trừ thưởng cuối năm, lúc nào cũng bị mắng té tát trong tiểu thuyết. Bên cạnh đó còn là bảo mẫu toàn năng phải chăm sóc cấp trên trong mọi phương diện, từ mặt tinh thần cho đến sức khỏe, đồng thời giải quyết cả những vấn đề công việc và tình cảm cho sếp.

Chu Thanh Thanh là người trợ lý đầy phẫn uất ấy.

Mà Ôn Tư Ngật chính là nhà tư bản không màng sống chết của nhân viên, lạnh lùng và vô tình chèn ép, lột da cấp dưới.

Nếu cô có thể xuất hiện trên TV, cô chắc chắn sẽ nói với cả thế giới rằng đừng làm trợ lý, đừng làm thư ký! Đặc biệt là đừng làm trợ lý cho cấp trên bạo quân như Ôn Tư Ngật — vì đó là một thử thách khắc nghiệt với tuổi thọ của một người.

Ôn Tư Ngật là thái tử gia của tập đoàn Ôn Thị, sau khi tốt nghiệp bằng kép hệ thạc sĩ chuyên ngành kinh tế và máy tính tại đại học Princeton, bốn năm trước anh đã về nước gia nhập vào Ôn Thị và đảm nhiệm chức vụ CFO (giám đốc tài chính) và CEO (giám đốc điều hành). Mạnh mẽ quyết đoán điều chỉnh nội bộ tập đoàn, mua lại Tin tức Huệ Dân và Mạng lưới Hải Xuyên, một tay xây dựng nên nền tảng mạng xã hội hot nhất hiện tại, đồng thời một năm trước anh đã đến Mỹ để tìm hiểu và khai thác thị trường quốc tế.

Đây chắc chắn là một nhà tư bản đầy dã tâm.

Hơn hết anh còn là một người cuồng công việc.

Hai tiếng trước, làm việc suốt 48 tiếng đồng hồ, vừa từ nước ngoài về. Lúc ấy là tám giờ tối ở Bắc Kinh, tuy đã muộn như thế nhưng anh vẫn về trụ sở chính để họp, cố gắng sắp xếp buổi họp ngày mai vào tối hôm nay.

Người không biết còn tưởng muốn thi hành án tử cho ai đấy.

Chu Thanh Thanh nhanh chóng sửa soạn tài liệu, sau đó thay quần áo, chuẩn bị qua loa cho bản thân, tổng cộng thời gian không quá 20 phút.

Vì nếu đến muộn, người bị thi hành án tử sẽ là cô.

Tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Ôn Thị tọa lạc ở trung tâm khu thương mại Thâm Thành, nghe bảo kiến trúc mái vòm mang tính biểu tượng này do kiến trúc sư Pretty. Li nổi tiếng thiết kế, mái vòm kính và bức tường rèm kính xinh đẹp cực kỳ nổi bật, bên trái là khu vực văn phòng cao cấp của tập đoàn.

Chín giờ tối, vì trong buổi họp tối nay sẽ công bố một đợt bổ nhiệm nhân sự mới cho các công ty chi nhánh của tập đoàn, thành thử các quản lý và lãnh đạo cấp cao đều phải tham gia.

Trong lần điều động nhân sự này, chẳng biết các quản lý cấp cao nghe phong thanh từ đâu mà trước sau có không dưới năm người hỏi bóng hỏi gió Chu Thanh Thanh tình hình bên phía sếp lớn, thậm chí còn có người định âm thầm hối lộ cô.

Chu Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn giấy tờ bổ nhiệm nhân sự xong xuôi, vội vàng đậu xe vào bãi. Lúc này, các nhân viên quản lý đã đứng đầy ở lối vào tập đoàn, có người căng thẳng có người lại bình thản, vẻ mặt khác hẳn nhau, song ai cũng đang chờ đợi CEO đến.

Chu Thanh Thanh xuất hiện với tư cách là trợ lý của sếp lớn đã giúp phần lớn những người ở đây lên dây cót tinh thần.

Trong tòa cao ốc đèn đóm sáng ngời, bầu trời đêm bên ngoài lại tối đen mịt mù tựa như mưa gió sắp đến.

Mấy phút sau.

Vài chiếc xe nhỏ màu đen như rồng lượn lái vào từ con đường bên trái, phá vỡ màn đêm, cuối cùng đậu ngay ngắn trước cửa vào công ty.

Đợi xe dừng hẳn, thân là một trợ lý đạt chuẩn, Chu Thanh Thanh thức thời nhanh chóng di chuyển đến chỗ chiếc Maybach đầu tiên rồi nhanh nhẹn dứt khoát mở cửa sau của xe ra: “Sếp Ôn.”

Giây tiếp theo, một đôi chân dài mang quần tây duỗi dài ra đạp xuống mặt đất, sau đó một bóng người cao ráo rắn rỏi từ trong xe bước xuống, thong thả đứng bên cạnh Chu Thanh Thanh.

Người đàn ông mặc trên mình bộ vest cao cấp được đặt may thủ công riêng, áo sơ mi cài nút kín kẽ, vẻ mặt bình thản, đôi môi mỏng mím lại, toát lên vẻ cao quý và uy nghiêm vốn có. Mí mắt anh xếch nhẹ lên, tuy bất động nhưng lại đem đến cho người đối diện cảm giác áp bức khi gặp cấp trên.

Sau khi xuống xe, Ôn Tư Ngật cất bước đi thẳng đến cửa chính.

Chu Thanh Thanh lập tức đi theo sau lưng anh.

Vừa bước vào cửa, một loạt tiếng chào và hỏi thăm sức khỏe đầy cung kính của các quản lý cấp cao vang lên bên tai.

__

Phòng họp ở tầng 30 đã được chuẩn bị xong xuôi.

Ôn Tư Ngật dẫn đầu tiến vào phòng, kéo ghế giám đốc ra định ngồi xuống nhưng chẳng hiểu sao anh đột nhiên khựng lại, nhíu nhẹ mày.

Các quản lý cấp cao khác lần lượt đi vào, vốn cũng định kéo ghế ngồi xuống thì chợt thấy sếp lớn đứng khựng lại, họ mông lung không biết có chuyện gì, ai nấy đều vội vàng dừng lại theo, thậm chí có một số người đã ngồi xuống rồi cũng hốt hoảng lập tức đứng lên.

Cả phòng họp nhất thời im thin thít.

Chu Thanh Thanh đứng sau lưng anh ngó đến, chỉ thấy một mảnh giấy vụn nhỏ chưa đến nửa li nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy dính trên mặt bàn họp màu đen sáng bóng.

Lại mắc bệnh sạch sẽ chết tiệt kia rồi!

Chu Thanh Thanh vừa mắng thầm vừa lấy một miếng khăn ướt trong túi xách ra lau sạch mặt bàn: “Sếp Ôn, được rồi ạ.”

Lúc này Ôn Tư Ngật mới ung dung thư thả ngồi xuống vị trí của mình.

Nhóm quản lý cấp cao kia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Chu Thanh Thanh lén lút liếc xéo.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Trước khi vào vấn đề chính, Chu Thanh Thanh đứng dậy mở máy chiếu, sau đó đến lượt các giám đốc báo cáo tiến độ công việc của quý trước.

Tổng giám đốc mảng game Đài thượng Thâm vân mất gần 20 phút mới báo cáo xong nhưng mãi mà không nhận được câu trả lời của Ôn Tư Ngật, lưng đối phương đã đổ một lớp một hồi lạnh.

Thái tử gia Ôn Thị thủ đoạn cương quyết, tâm tư sâu thẳm khó lường, không một ai đoán được suy nghĩ và ý tưởng của anh.

Cả phòng hợp lớn căng thẳng ít nhất mười giây, bầu không khí im lặng và đè nén.

“Lưu Chấn Hoa.” Cuối cùng Ôn Tư Ngật cũng lên tiếng, rõ ràng trong giọng nói chẳng toát lên gì cả nhưng lại khiến người nghe đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại: “Vào công ty từ mười năm trước, trước đây đảm nhiệm vị trí Phó tổng bộ phận doanh thu của công ty chi nhánh Hoa Nam, sau này đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc mảng game Đài thượng thâm vân.”

Đoạn, anh ngoắc ngoắc ngón tay thon dài, Chu Thanh Thanh lập tức đưa một xấp tài liệu đến tay anh.

Ôn Tư Ngật tiện tay lật hai trang, sau đó ngước mắt ra hiệu, Chu Thanh Thanh đứng dậy phát tài liệu về số liệu chân thực của game Đài thượng thâm vân cho các quản lý cấp cao khác.

Cuối cùng cô đi đến trước mặt Lưu Chấn Hoa và đưa cho anh ta một bản tài liệu: “Các báo cáo của giám đốc Lưu đúng là rất đẹp, tiếc là trong thời gian anh nhậm chức, số lượng người dùng truy cập nền tảng game Đài thượng thâm vân đã giảm 20%, số lượng quảng cáo giảm 30%, liên tục xuất hiện lỗi ở trang giao diện, chất lượng dịch vụ khách hàng hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn. Những vấn đề này không phải là thứ có thể che giấu bởi một bảng báo cáo gian dối. Tại đây tôi không thể không nhắc nhở giám đốc Lưu một câu, số liệu có thể che giấu nhưng không có năng lực thì không thể giấu.”

Với tư cách là trợ lý của Ôn Tư Ngật, lời nói này của Chu Thanh Thanh đã khiến các quản lý cấp cao đang ngồi ở đây mặt tái mét hẳn đi, lo sợ tiếp theo sẽ đến lượt mình.

Không cần Ôn Tư Ngật tự mình nói, chỉ như thế trong phòng họp đã đủ thần hồn nát thần tính rồi.

May mắn là Chu Thanh Thanh không tiếp tục chỉ đích danh ai mà xoay người về chỗ ngồi.

Điều đó cũng có nghĩa ý kiến của Ôn Tư Ngất đến đây là kết thúc.

Lưu Chấn Hoa tầm thường và không có năng lực, đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng anh ta dựa vào sự chống lưng của chủ tịch Lưu nên không thể ra tay tùy tiện, đành phải nước ấm nấu ếch.

Ôn Tư Ngất thích nhất kiểu bình thản rồi sau đó dùng một cú gϊếŧ chết người khác.

Anh ném xấp giấy A4 trong tay bay lả tả xuống bàn, cất giọng nhẹ nhàng: “Giám đốc Lưu, sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy đơn xin từ chức của anh trên bàn làm việc, cảm ơn đã phối hợp.”

Chỉ một câu nói đã quyết định việc sống chết của Lưu Chấn Hoa.

Mà thậm chí một câu phản bác lại Lưu Chấn Hoa cũng không dám thốt ra.

Các quản lý cấp cao khác trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, im thin thít.

Lưu Chấn Hoa từ chức nghĩa là cần bổ nhiệm Tổng giám đốc mới mảng game Thâm vân.

Mà Ôn Tư Ngật đã quyết định ứng cử viên từ lâu, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn một lá thư bổ nhiệm.

Ngoại trừ Lưu Chấn Hoa, còn có một số giám đốc khu vực bị thuyên chuyển công tác và được thăng chức.

Sau tiếng vỗ tay, phòng họp yên tĩnh trở lại, cũng báo hiệu cho việc cuộc họp tình thế biến hóa khôn lường này sắp buông màn che.

Chu Thanh Thanh đặt thư bổ nhiệm Tổng giám đốc mới cho mảng game Thâm vân trước mặt Ôn Tư Ngật, sau đó đưa một cây bút máy đến.

Ôn Tư Ngật cầm bút, xương ngón tay rõ nét, đầu bút đặt xuống mặt giấy chuẩn bị ký tên. Ngón tay anh chuyển động, nét bút nước chảy mây trôi, sau đó, mặt giấy vẫn trắng sạch như cũ.

Bút máy không có mực!

Vì nhận được thông báo đột xuất, Chu Thanh Thanh đến đây vội vàng nên vô tình lấy phải chiếc bút máy mới chưa được sử dụng!

Đôi môi mỏng của Ôn Tư Ngật mím thành một đường thẳng, anh ngẩng đầu nhìn Chu Thanh Thanh, mỗi một cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh đều đang chê bai sự ngu xuẩn của cô.

Chu Thanh Thanh tê hết cả da đầu.

Nhanh chóng giật lấy một cây bút trong tay người bên cạnh đưa cho anh để cứu vãn.

Mặc dù chỉ là một sai lầm nhỏ vô hại nhưng Ôn Tư Ngật mắc hai tật xấu, bệnh sạch sẽ và thích vạch lá tìm sâu, thế mà hôm nay cô đều mắc hai lỗi liên quan đến tật xấu của anh.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các quản lý cấp cao thở phào nhẹ nhõm và đi ra khỏi phòng họp, dường như cực hình đã kết thúc.

Ngoại trừ Chu Thanh Thanh.



Trong văn phòng của sếp lớn.

Chu Thanh Thanh cúi đầu, đứng ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt trước người.

Ôn Tư Ngật ngồi trên ghế sofa da thật màu đen, đôi chân dài thẳng tắp thoải mái bắt chéo, bình tĩnh nhìn Chu Thanh Thanh: “Làm việc một năm rồi mà ngay cả chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, là do tôi quá khoan dung độ lượng khiến cô không có chí tiến thủ hay do sức chứa của bộ não cô nhỏ đến nỗi chỉ đủ nhớ việc đi làm lười biếng, ăn uống ngủ nghỉ với 1+1 bằng 2 thôi?”

Người ta đồn rằng thái tử gia Ôn Thị điềm đạm thư thả, thanh cao kiệm lời, là một bông hoa lạnh lùng.

Nhưng Chu Thanh Thanh làm việc bên cạnh anh một năm mới biết người này miệng lưỡi thâm độc, ngạo mạn vô tình, tốc độ tức giận còn nhanh hơn cả pháo nổ.

Chưa đợi cô nói năng gì, Ôn Tư Ngật đã hé môi mỏng, giọng điệu cay nghiệt: “Biểu hiện của cô xuất sắc hơn người thường sẽ khiến tôi trở thành trò cười trong giới vì có một trợ lý bình hoa đấy.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh ta đang mắng cô là đồ ngốc phải không vậy?!!!

Có đôi khi Chu Thanh Thanh rất muốn khâu miệng anh lại hoặc vặn đầu anh xuống rồi ra gặp chú cảnh sát đầu thú và ăn cơm tù, làm thế thì vui vẻ hơn nhiều so với bây giờ.

Làm việc liên tùng tục 48 tiếng, cô mệt mỏi đến độ mí mắt đánh nhau, vừa ngả đầu có thể ngủ ngay, bị anh ta gọi đến công ty đột xuất thì lấy nhầm cây bút chẳng phải rất bình thường sao?

Cô chỉ là trợ lý, không phải là AI. Con người ai cũng sẽ mắc sai lầm, huống chi đây chỉ là một sai lầm nhỏ vô hại không hề khiến anh ta xấu hổ?

Mặt mũi anh ta lớn chừng nào mà dám đặt cụm từ “khoan dung” mang ý nghĩa tốt đẹp như vậy cho một nhà tư bản lòng dạ đen tối như mình hả.

Cô cúi đầu mắng thầm Ôn Tư Ngật mấy chục giây, trong đầu lại nghĩ ra một cách chặt xác Ôn Tư Ngật mới.

Lấy Ôn Tư Ngật làm tâm điểm chú ý, thăm hỏi mười tám đời họ hàng của anh ta từ trên xuống dưới. Sau đó cô chậm rãi nở một nụ cười chân thành.

“Sếp Ôn, tôi sai rồi. Tôi sẽ tích cực thay đổi, cố gắng học hỏi để nhanh chóng trở thành một trợ lý xuất sắc đạt chuẩn 24 tiêu chuẩn làm trợ lý tốt, xin sếp Ôn hãy cho tôi thêm một cơ hội.”

Ôn Tư Ngật ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Hy vọng hành động của cô sẽ đẹp như lời nói.”

Chu Thanh Thanh rời khỏi văn phòng sếp lớn với khuôn mặt cá mặn đầy oán hận, không còn tha thiết cuộc sống. Cô quay về chỗ làm việc của mình để sắp xếp lịch trình ngày mai.

Tại khu vực làm việc của trợ lý bên cạnh, vài trợ lý ở lại làm việc khuya nhìn thấy cảnh này bèn vây lại một chỗ nhỏ giọng hóng hớt, giọng đầy cảm thông:

“Hôm nay trợ lý Chu lại bị mắng.”

“Đau lòng cho cô ấy quá, mặc dù sếp Ôn đẹp trai nhưng miệng lưỡi độc ác quá, nếu tôi mà bị mắng như vậy hai ngày thì chắc chắn đã không chịu nổi mà từ chức từ lâu rồi.”

“Sếp Ôn lạnh lùng vô tình quá, trợ lý Chu là mỹ nhân xinh đẹp biết bao, còn đẹp hơn một số tiểu hoa nổi tiếng trong giới giải trí, vậy mà sếp Ôn không hề thương hoa tiếc ngọc. Hơn nữa tôi thấy trợ lý Chu rất giỏi đó chứ.”

“Đùa gì vậy, trợ lý Chu cũng tốt nghiệp thạc sĩ tại đại học Princeton đấy, là đàn em dưới ba khóa của sếp Ôn, dĩ nhiên phải giỏi rồi!”

“Tôi rất thích mấy vụ ảo tưởng tổng tài bá đạo yêu trợ lý nhưng nếu là sếp Ôn tàn bạo thì xem như tôi chưa nói gì đi.”

“Thắp một ngọn nến cho trợ lý Chu.”

“Lại là một ngày thương xót trợ lý Chu.”