Chương 20: 20: 3 Xin Đừng Nói Lung Tung

Lang Lê Hồng nhướng nhướng mày: "Cậu muốn hỏi chuyện demo?"

"Đúng vậy, tôi đã nghe demo của anh ấy.

Rất cá tính thậm chí so với tôi còn độc đáo hơn.

Nhưng chị Hồng bận như vậy, không biết đã nghe qua chưa?", Tô Triều nói rất hùng hồn, từ từ đặt ra vấn đề.

Không ngờ, Lang Lê Hồng lại cười nói: "Đương nhiên là tôi đã nghe, không chỉ tôi nghe, ngay cả Mạnh tổng cũng nghe."

Tô Triều nghi hoặc nhìn Mạnh Tinh Trì, Mạnh Tinh Trì gật đầu một cái.

"..." Tô Triều hơi thất vọng, xem ra không phải đang đùa, đây là quyết định chung của đại diện và ông chủ.

Nhưng cậu vẫn cố gắng: "Trong khoảng thời gian này, Tư lệnh anh ấy vẫn luôn dốc sức chuẩn bị demo thực cẩn thận, nhiều đêm thức trắng, thậm chí nửa đêm còn thường xuyên nghe thấy anh ấy luyện thanh dưới nhà.

Hơn nữa, tôi nghĩ phong cách của anh ấy rất hợp thị hiếu, lại còn rất nổi...!"

"Từ từ, từ từ..." Lang Lê Hồng đột nhiên duỗi tay ngăn cản cậu nói tiếp, "Tôi không nghe nhầm chứ, cậu đây là đang nói giúp Triệu Tư Linh, mà không phải đang tranh giành cho bản thân?"

Tô Triều: "Sao?"

Lang Lê Hồng đảo mắt nói: "Tôi cảm thấy khả năng thông tin chúng ta nhận được có chút khác biệt."

"Cái gì?" Tô Triều hơi mở to mắt, vui vẻ nói: "Có nghĩa là demo của Tư lệnh không bị loại, vẫn có thể được đưa vào album của chúng tôi?

"A, không phải."

"..."

Lang Lê Hồng thú vị nói: "Sau khi cân nhắc đánh giá, album chỉ có thể chọn demo của một người trong số các cậu, chúng tôi đã chọn demo của cậu.

Nếu cậu đã thưởng thức Triệu Tư Linh như thế, kia nếu chúng tôi đổi cái của cậu thành cái của cậu Tư lệnh kia, cậu đồng ý?"

"Tôi đồng ý." Tô Triều không chút do dự, "Tôi rất đồng ý! Cứ quyết vậy định đi!"

Lăng Lê Hồng cười nói: "Thật là thú vị, cậu là rất thích cậu ta nhỉ?"

"Anh ấy là anh cả của chúng tôi, tôi phi thường biết ơn anh ấy."

Những gì Tô Triều nói hoàn toàn là sự thật, lần đầu tiên đến thành phố B cách đây 4 năm, chưa nói đến ca hát, nhảy múa hay nhạc cụ, cậu thậm chí còn chưa quen với nhịp sống của thành phố.

Lúc đầu chính Triệu Tư Linh là người chịu trách nhiệm dẫn dắt cậu, không chỉ dạy lúc rảnh rỗi mà bổ túc lý thuyết âm nhạc cho cậu mà còn đưa cậu đi khắp nơi để gặp gỡ thiên hạ.

Trong lòng cậu, KDL chính là một ngôi nhà khác của cậu ở thành phố B.

Cậu cũng biết Triệu Tư Linh rất muốn có tác phẩm độc lập của riêng mình, Triệu Tư Linh đã hai mươi lăm tuổi rồi, ở trong nhóm nhạc nam, tuổi này có lẽ được gọi là đã "già", rất dễ xảy ra tình huống thành viên nhóm tự phát triển theo hướng cá nhân, nhóm sẽ có nguy cơ tan đàn xẻ nghé.

So với vị trí Center của Tô Triều, khả năng vũ đạo của Trần Ngư, nốt siêu trầm của Ngô Tang và khả năng chủ động trên sân khấu của Trình Tiểu Bắc, Triệu Tư Linh được khán giả nhớ đến nhiều nhất với vai trò leader.

Triệu Tư Linh cần một tác phẩm để chứng minh thực lực của mình.

"Tôi có thể rút bản demo của mình không?" Nếu sớm biết chỉ có thể trọn một người, cậu đã không tham gia khảo thí.

Cậu lại nhìn Mạnh Tinh Trì: "Mạnh tổng, có thể chứ?"

Mạnh Tinh Trì bị đè nén không nói nên lời.

Tô Triều có vẻ đối với Triệu Tư Linh đặc biệt tốt, tốt đến mức có chút ghen tị.

Thấy bọn họ không nói lời nào, Tô Triều biết chuyện này không có khả năng, thất vọng cúi đầu.

Một lúc lâu sau, Lang Lê Hồng cười đến đắc ý, quay đầu lại hỏi Mạnh Tinh Trì, "Tôi cảm thấy ngài để cử bọn họ cho tôi thật sáng suốt."

Mạnh Tinh Trì gật đầu.

"Được rồi, đừng ủ rũ cụp đuôi." Lang Lê Hồng nói, "Tôi nói cho cậu một tin tốt."

Tô Triều bơ phờ nhìn lên: "Như thế nào mà tốt?"

"Bài hát của Triệu Tư Linh không thể để trong album này.

Phong cách của cậu ta quá độc đáo và không phù hợp với chủ đề của toàn bộ album." Lang Lê Hồng nói, "Nhưng tôi rất thích nó, tôi đã cùng Mạnh tổng thương lượng qua điện thoại.

Sau khi thảo luận, tôi dự định làm việc với nhóm sản xuất phát hành album solo cá nhân, người đầu tiên sẽ là Triệu Tư Linh.

"

Tô Triều ngẩn người một hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, vui mừng khôn xiết nói: "Lời chị nói là thật sao?!"

"Có Mạnh tổng ngồi đây, tôi lừa cậu được sao? Nếu không tin, cậu hỏi ngài ấy cũng được, bởi vì chính ngài ấy đã quyết định như vậy sau khi nghe nó."

Tô Triều lại nhìn Mạnh Tình Trì đầy mong đợi, đôi mắt sáng lên.

Mạnh Tinh Trì gật đầu nói: "Tiên phong giao cho Triệu Tư Linh, anh có vấn đề gì không?"

"Hoàn toàn không có! Thật sự quá tốt, tôi đi báo cho họ tin tốt này." Tô Triều vừa lấy điện thoại di động ra, liền nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng hỏi Lang Lê Hồng, "Vậy tại sao tin tức chúng tôi có không đề cập đến? "

"Các cậu là nhận được tin từ những người bên dưới đúng không?" Lang Lê Hồng nói, "Tôi chưa kịp thông tin.

Vừa mới xác nhận với Mạnh tổng vào tối hôm qua".

"Cảm ơn chị Hồng, Mạnh tổng." Tô Triều cảm ơn lần nữa, sau đó chạy ra ngoài cửa gọi điện cho Triệu Tư Linh để thông báo tin vui.

Sau khi nghe, Triệu Tư Linh bình tĩnh nói: "Được, anh biết rồi."

Sau đó bình tĩnh cúp điện thoại, bình tĩnh ở trong phòng chạy vài còng rồi bình tĩnh chạy đi giao đồ ăn cho các cậu em lúc đi tham ban, khiến Trần Ngư cho rằng anh ta đã nhẫn nhục nhiều năm, rốt cuộc quyết định độc chết đồng đội.

Mạnh Tinh Trì ngồi trong phòng làm việc, nhìn Tô Triều đang nói chuyện điện thoại vui vẻ ngoài cửa, trong lòng cảm thấy có chút không vui, sau khi cùng Lang Lê Hồng nói chuyện quan trọng, liền đề nghị đối phương về trước.

Mạng Tinh Trì tự xử lý nó một mình, chú ý Tô Triều đang nhìn Đông Tây ngoài cửa, hỏi: "Còn có chuyện gì không?"

Tô Triều cười hỏi: "Mạnh tổng, tối nay ngài có hẹn không?"

Mạnh Hành nhìn lịch: "Có chuyện gì?"

Tô Triều chọc vào cửa: "Tôi muốn mời ngài đi ăn tối.

Ngài đã đồng ý từ trước rồi còn gì.

Nếu demo của tôi được thông qua, tôi sẽ mời ngài ăn tối, vừa hay chọn hôm nay luôn thay vì hẹn ngày..."

"Được." Mạnh Tinh Trì sao lại không, trong lòng không còn chua xót, trên mặt cũng không còn cứng đờ.

Sau đó im lặng nhìn lịch bàn, gạch bỏ buổi xã giao tối nay.

"Vào đây ngồi một lát đi, tôi sắp xong việc rồi."

"Được." Tô Triều lon ton chạy vào phòng làm việc, ngồi một lúc rồi nhìn ngó xung quanh, thấy Mạnh Tinh Trì đang bận rộn với công việc, cậu không khỏi nhìn một chút.

Làm cậu nhớ đến đêm đó trong phòng khách sạn, đối phương cũng bận y như thế, sau đó cậu vô tình ngủ quên trong phòng không biết bao lâu.

Điều này rất hiếm thấy, đặc biệt với người kén giường.

Lần đầu tiên đến thành phố B, cậu đơn giản là thức dậy vào nửa đêm để tập luyện vì không ngủ quen trên giường, báo hại đồng đội của cậu mất ăn mất ngủ, vậy là tất cả mọi người đều dậy để tập luyện, có thể thấy rằng sự tiến bộ của nhóm đã lặng lẽ bắt đầu kể từ đó.

Cậu thậm chí còn giải thích rằng cậu không phải là huấn luyện bọn họ.

Nhưng mà, bốn người còn lại nhìn cậu như thể họ đang nói "Im đi, đồ khốn."

Mỗi lần nghĩ đến điều này, Tô Triều không khỏi bật cười.

Mạnh Tinh Trì: "..."

Làm sao bây giờ, em ấy đang cười cái gì vậy? Có phải đang cười vì bộ quần áo của anh hôm nay quá xấu không? Hay tóc bị rối?

Mạnh Tinh Trì khẽ cầm điện thoại, liếc nhìn bản thân, vuốt vuốt tóc, tiếp tục giống như đang nghiện làm việc.

Tô Triều định thần lại, nhịn không được nhìn Mạnh Tinh Trì thêm vài giây, thầm nghĩ Mạnh tổng như vậy là quá nghiêm túc rồi! Rất muốn học tập tinh thần của ngài ấy!

Mạnh Tinh Trì: "..."

Em ấy đang nhìn mình, không được căng thẳng, không thể mất cảnh giác, không thể lộ cái xấu!

Thời gian sau đó, Mạnh Tinh Trì rất tập trung để nhanh chóng hoàn thành phần việc còn lại, còn Tô Triều thì đeo tai nghe và tiếp tục chọn bài cho phần thi của mình.

Khi trời nhá nhem tối, Mạnh Tinh Trì cuối cùng cũng hoàn thành công việc, tắt máy tính đứng dậy đi tới sô pha, thấy cậu đeo tai nghe liền duỗi ngón trỏ ra chọc vào vai cậu.

Tô Triều nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngón tay của anh, không khỏi bật cười.

Mạnh Tinh Trì xấu hổ, bối rối rụt tay lại.

"Xong việc rồi sao?" Tô Triều cười với anh, môi đỏ răng trắng khiến người ta thoải mái khi nhìn thấy cậu, cảm xúc quả thực rất dễ lây lan.

"Ừm."

Mặc dù gật đầu có thể thể hiện sự khẳng định, nhưng Mạnh Tinh Trì quyết định rằng nếu có thể nói thêm một từ với cậu, liền nói thêm một từ nữa!

Bữa tối hôm nay vẫn đến nhà hàng riêng lần trước, chủ yếu là vì khi Tô Triều hỏi ý kiến

của Mạnh Tinh Trì, đối phương đã suy nghĩ rất lâu, đưa ra cả tỉ lựa chọn, cuối cùng mới chốt chỗ này, Tô Triều có lẽ rất thích nơi này, hơn nữa đây chỗ họ lần đầu ăn tổi với nhau, quá ý nghĩa!

Lần này người quản lý bận nên không thể tiếp đãi họ, người phục vụ hỏi họ có kiêng kỵ gì không.

Mạnh Tinh Trì lại nghĩ: không hành lá, không hành tây, không có chua hoặc quá cay, ít muối và ít dầu, rau xanh và trứng phải mềm, thịt phải tươi nhất, món tráng miệng nên ngọt hơn....

Người phục vụ: "Món best seller của chúng tôi, thịt bò xào hành tây thì sao?"

Mạnh Tinh Trì: "..." Không ăn hành tây!

Ngay khi đang loay hoay không biết từ chối như thế nào, Tô Triều đã nói trước: "Tôi không ăn món bỏ lẫn hành tây, ngoại trừ món tôi đã gọi, một phần đậu phụ nhồi hạt sen."

"Được." Người phục vụ ra khỏi phòng, không mất nhiều thời gian để các món ăn được dọn lên.

Mạnh Tinh Trì cư nhiên phát hiện không có món nào quá khó ăn, còn có một vài món mà anh thích.

"Anh...sao biết tôi thích cái này?"

Tô Triều mỉm cười rót cho anh một tách trà, mời anh nói: "Vị giác không biết nói dối, chỉ cần chú ý một chút, có thể phát hiện ra đối phương thích ăn hay không thích ăn gì thôi.

"

"Những người khác cũng như vậy?"

Tô Triều cân nhắc một chút, sau đó nở nụ cười: "Có lẽ, đồng đội của tôi ấy mà, không chừng so với bố mẹ thì tôi còn hiểu rõ họ hơn kìa."

"Thật lợi hại." Mạnh Tinh Trì hâm mộ nói..