Được xem mấy tấm ảnh mèo khiến tâm trạng cậu tốt lên không ít.
Chúc nhau ngủ ngon, cả hai đều an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Triều dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người, trong miệng ngâm nga một bài hát, thỉnh thoảng nhảy nhót tại chỗ.
Đám người khác uể oải lười biếng rửa mặt, ngồi vào bàn xem cậu lên đồng một mình.
Trình Tiểu Bắc nằm dài trên bàn vì thức khuya chơi game: "Huynh ơi, anh trúng số rồi à?"
"Không." Tô Triều mỉm cười.
"Thế sao mới sáng ngày ra đã hoan hỉ thế?"
"Tối qua l3m ảnh mèo, đáng yêu chết người!" Tô Triều bưng bữa sáng lên bàn.
(Có ai li3m ảnh trai sáu múi chưa.......)
"Có tiền đồ." Triệu Tư Linh trêu trọc.
Ngô Tang ở một bên nói: "Em xin lỗi, đều do em bị dị ứng, khống thì các anh có thể nuôi mèo."
Tô Triều dơ tay dụi dụi đầu cậu nhóc: "Liên quan, A Tang nhà ta so với mèo còn đáng yêu hơn nhiều."
Ngô Tang: (* / ω\ *) [Đỏ mặt.img]
Tô Triều nhanh chóng hạ tay xuống: "Cao quá xoa mỏi cả tay."
"Mày có đi đâu hôm nay không? Lại đi công ty à? Có muốn cùng mọi người đi tụ tập không?" Triệu Tư Linh hỏi dò, tối hôm qua thấy tình trạng của cậu liền có chút lo lắng, nhưng không ngờ sau một đêm lại hoá thành hưng phấn như vậy.
Tô Triều nói: "Đi công ty chứ, ngày mai em cùng mọi người đi chơi."
Đợi nhóm người rời đi, hoa quả mà Tô Triều nhờ trợ lý đi mua cũng về.
Cậu cắt một ít quả, làm thành sữa chua hoa quả thập cẩm, dư lại mấy quả để vào một hộp khác, sau đó lên đường đến công ty.
Muốn tạ lỗi nhưng không biết Mạnh Tinh Trì thích ăn gì, chỉ đơn giản mua vài thứ, lúc đó chỉ cần quan sát xem đối phương thích ăn gì là được.
Thuận tiện sẽ mời Mạnh tổng đi ăn cơm, kế hoạch rất hoàn hảo.
Nhưng sau khi đến công ty, được biết Mạnh Tinh Trì đã ra ngoài làm việc.
Thật bối rối.
Bởi vì trước đây cứ đến công ty là gặp Mạnh Tinh Trì, cậu luôn nghĩ Mạnh Tinh Trì sẽ luôn ở công ty.
Cậu đưa hộp quà cho cô thư ký kia, còn sữa chua hoa quả thập cẩm thì giữ lại.
Trở lại xe, chuẩn bị đi đến chỗ đám kia, lại nhận được điện thoại của Tô Tịch.
"Anh, đợt huấn luyện quân sự của em vừa kết thúc.
Hôm nay em được nghỉ một ngày."
Tô Triều lập tức kêu trợ lý dừng lại, vui mừng nói: "Thật không? Vậy anh em mình đi ăn nhé."
"Được, em mời anh đi ăn canteen!"
"OKE!"
Tô Triều vui vẻ cúp điện thoại, về nhà trước thay một áo phông trắng chữ T cùng quần jean bình thường, đội mũ lưỡi trai cùng kính râm.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài lại chạy đi tìm ba lô, hỏi trợ lý: "Có giống sinh viên không?"
Trợ lý hết sức khen ngợi: "Rất sinh viên đại học."
Nửa giờ sau, xe dừng ở ngoài cổng phía Nam của khuôn viên trường.
Tô Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, đám học sinh đi ra cổng trường, tràn đầy sức sống cùng tuổi trẻ khiến người ta khi nhìn vào đều cảm thấy choáng ngợp.
Tô Tịch đang đứng ở cổng trường, cũng xách ba lô nhìn quanh những chiếc xe chạy qua.
Ngay sau đó nhìn thấy một thanh niên cao gầy bước xuống xe, lập tức vẫy tay: "Anh ơi, ở đây!"
Tô Triều sải bước tới, nhìn kỹ một chút, sau đó nắm bả vai cô nhóc xoay người một vòng: "Đen thế."
Tô Tịch mặt đầy hắc tuyến: "Anh bỏ kính da^ʍ xuống rồi nói chuyện."
Tô Triều kéo kính râm xuống một chút, sau đó dùng mắt thường nhìn nó, cười nói: "Đen xì thế này, không bôi kem chống nắng hả."
"Bôi rồi, nhưng nắng độc quá." Tô Tịch nói: "Trước tiên vào trong chơi đi.
Sau khi đăng ký ở phòng bảo vệ, Tô Triều khoác vai cô đi vào bên trong: "Trường mới thế nào?"
"Tốt lắm, khá là ổn?" Tô Tịch nói xong quay đầu nhìn cậu, "Công ty của anh đã bị mua lại rồi, quá tốt rồi đúng không?
Tô Triều ngạc nhiên: "Các fan đều lo lắng bọn anh không được tốt, sao em lại không cảm thấy vậy?"
"Anh à, đây là Mạnh thị đó, họ có thể bạc đãi các anh sao.
Anh không biết là có bao nhiêu người sau khi tốt nghiệp muốn đầu quân cho Mạnh thị đâu, nghe nói hôm nay có người ở Mạnh thị tới trường thảo luận về chuyện hợp tác với nhân tài." Tô Tịch không khỏi lộ ra biểu cảm hy vọng, "Mong là hai năm tới em sẽ được thầy giới thiệu vào Mạnh thị.".
"
"Khó lắm em ơi..."
"Ờ đúng, tiền kì khó khăn." Tô Tịch nói, "Nhưng mà anh cũng ngon lắm đó.
Tránh được con đường bình thường liền thanh hạng thành ngôi sao lớn còn gì.
Chỉ là có chút vất vả."
Tô Triều cảm động nói: "Em cứ như mẹ trẻ ý? 18 tuổi đầu mà nói như lão luyện lắm."
"Ôi trời, dám khinh thường em."
"Không dám không dám." Tô Triều bóp cổ cô cười, sau đó lấy trong túi ra một chiếc mũ ngư dân đội lên đầu cô nhóc, "Trước thấy trong trung tâm thường mại liền nghĩ nó rất hợp với em, không nghĩ lại hợp đến vậy.
"
Hai anh em đi canteen, có người dọc đường không nhịn được nhìn hai người vài lần.
Trong canteen, Tô Tịch ngẫu nhiên gặp một số bạn cùng phòng của cô ấy.
Có vài người liếc nhìn Tô Triều, cho dù không nhìn rõ mặt cậu cũng đều đánh giá bộ dáng cùng màu da này, khẳng định là không xấu!
"Đây là anh trai của cậu à?" Bạn cùng nhỏ giọng kích động hỏi.
"Ừ." Tô Tịch gật đầu.
Đám bạn cùng phòng tranh nhau nhìn cậu, chỉ thấy cậu cười và gật đầu với họ, không nói gì hơn.
Tô Ttịch cười giải thích: "Ngại quá, khả năng ngôn ngữ của anh ấy không được tốt, có chút tự kỷ."
"..." Tô Triều cũng rất phối hợp, quay lưng làm ngơ với họ.
Mấy đứa bạn cùng phòng tỏ ra hiểu ý bảo mau đi ăn cơm, lát về phòng còn lấy cung về anh đẹp trai, hehehe!
Tô Tịch kéo Tô Triều đến góc rồi đi lấy thức ăn.
Ba món và một canh, thịt và rau, nhưng dù sao cũng là cơm tập thể, Tô Triều có chút lo lắng nói: "Hay anh thuê căn hộ nhé, hai anh em mình ở chung, cơm nước cũng dễ dàng hơn."
"Thôi, anh lần nào cũng chạy loạn cả, cả ngày không về nhà, em lại còn có đống bài tập, ai rảnh mà đi nấu cơm." Tô Tịch chế nhạo nói, "Hơn nữa chẳng may bị chụp lén, từ em gái biến thành tình nhân thì biết làm sao đây?"
"Vậy anh cho em thêm tiền, không nên bạc đãi bản thân." Tô Triều trầm giọng nói, "Nếu muốn quần áo hay túi xách, cứ bảo anh, anh sẽ không để em bị chê cười.
"
"Ai dám chế cười, có mà em cười cho thối mũi." Tô Tịch không mấy bận tâm "Em biết anh thương em, nhưng hiện tại em không cần những thứ này.
Anh là nên dành tiền để cưới vợ đi."
Tô Triều cười: "Được, vậy anh chờ em kiếm thật nhiều tiền sẽ mua túi xách cho anh."
Bất giác Tô Tịch lại nhớ ra điều gì đó: "Anh còn dư guitar không? Em muốn tập đàn lúc rảnh rỗi, có thể cho em mượn một cây được không?"
"Có." Tô Triều dị thường kích động, "Còn muốn cái gì nữa, piano hay violin?
"Em sẽ học guitar trước." Tô Tịch nói, "Chờ em học xong liền đánh trong tiệc tối của các anh, được nha."
Tô Triều vui vẻ gắp thức ăn, hận không thể chuyển khoản hết sinh hoạt phí cho cô.
Ăn xong, hai người bước ra canteen, Tô Triều theo thói quen khoác vai cô.
Lại nói tiếp, hai anh em chênh lệch nhau bốn tuổi, nhưng thật ra, cậu cảm thấy đôi khi mình sẽ dựa dẫm vào Tô Tịch nhiều hơn.
Ở một khía cạnh nào đó, Tô Tịch so với cậu thì trưởng thành hơn, có chút cảm giác đổi ngược thân phận.
Tô Triều hơi cúi người xuống, thấp giọng thảo luận về thời gian gặp nhau tiếp theo.
Đột nhiên, Tô Tịch dừng lại, ngơ ngác nhìn phía trước.
Tô Triều nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người đàn ông đang đi về phía mình, một người đàn ông lạ đeo kính, người còn lại đeo kính râm ...!Mạnh Tinh Trì.
Nói ra ngoài làm việc, lại là tới đây sao? Chẳng lẽ người đại diện của Mạnh thị đến nói chuyện hợp tác lại là Mạnh Tinh Trì?
"Giáo sư Viên." Chờ bọn họ tới gần, Tô Tịch ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ừm, cơm nước xong rồi." Giáo sư Viên mỉm cười, đối với nữ sinh này liền có chút ấn tượng, "Thầy cùng bạn muốn đi dạo, không có việc thì đi cùng bạn trai đi."
Tô Triều sửng sốt, nhìn Mạnh Tinh Trì da mặt căng cứng, chậm rãi thả tay lên vai rồi véo lưng khiến cô nhóc có chút bối rồi.
Tô Tịch lập tức giải thích: "Không phải bạn trai, anh ấy là anh trai của em."
"Ồ, hóa ra là anh trai.
Lớn lên cao ráo đẹp mắt, không phải hơi ít nói sao?" Giáo sư Viên thấy thanh niên không lên tiếng, có điểm ngốc nghếch.
Tô Tịch: "Vâng, có chút tự kỷ."
Tô Triều: "..."
Giáo sư Viên tiếp tục đưa người đi tham quan, Tô Tịch đưa cậu ra ngoài, nghi ngờ hỏi: "Anh vừa rồi có điểm không ổn, có chuyện gì sao?"
"Lại còn hỏi? Người đeo kính râm lúc nãy chính là ông chủ của anh." Tô Triều vuốt ngực, "Quá hiểm, suýt nữa thì bị hiểu lầm, boss nhất định không cho bọn anh yêu đương đâu."
Tô Tịch hai mắt mở to, mới bắt được trọng điểm: "Đó là Mạnh Tinh Trì?!"
"Đúng."
"Cha mẹ ơi, vật đây chính là ông chủ tương lai của con ư?" Tô Tịch đã bắt đầu mơ mộng chín tầng mây, "Thật là đẹp trai."
Tô Triều: "...!Là siêu đẹp trai."
"Thật á?" Tô Tịch chắp tay đầy tham vọng, "Được lắm, em nhất định vào được Mạnh thị!
"Cố lên! Cố lên nào!"
Tô Tịch bất đắc dĩ trở thành hướng dẫn viên du lịch tạm thời, mang cậu tru du khắp trường học, mất hơn một giờ đồng hồ.
Mặt trời càng lúc càng lớn, cả hai ngồi dưới bóng râm của bồn hoa để tận hưởng sự mát mẻ.
Tô Triều lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh chung gửi cho nhóm gia đình, làm cho ông anh cả gato muốn chết.
"Quốc khánh này anh có không về đúng không?" Tô Tịch đột ngột hỏi.
"Ừ, bọn anh tham gia một buổi tiệc tối phát sóng trực tiếp."
Kể từ khi debut, tất cả các kỳ nghỉ lễ đều là khoảng thời gian bận rộn nhất của họ, đã ba năm liên tiếp họ không được về nhà đón năm mới.
"Em mua vé đi về chưa?" Tô Triều hỏi.
"Còn chưa, em nghĩ anh cũng về, lúc đó 2 đứa cùng về chung luôn."
Tô Triều áy náy nhìn cô.
"Anh làm sao vậy, em chỉ muốn đi cùng anh để tiết kiệm tiền vé thôi." Tô Tịch hiểu anh quá rõ, nghĩ tới đây rồi nói: "Nếu không anh bỏ tiền ra mua vé cho em đi?".
"Được." Tô Triều lập tức nở một nụ cười, mua cho cô một vé hạng thương gia, rồi nhấn mạnh:"Không đắt.
Con gái đi một mình, an toàn là điều quan trọng nhất.
Trên đường đi không được đổi cabin khác, nghe chưa? "
"Biết rồi." Tô Tịch quơ quơ chân, ngẩng đầu nhìn trời cười, "Anh hai, anh thật tốt."
"Có gì tốt với chả không tốt?" Tô Triều thở dài, chống hai tay về phía sau, lười biếng ngẩng đầu lên, "À, đúng rồi, về nhà rồi em có thể thỉnh thêm một ít bùa không.
Bán cũng tốt, có thể kiếm chút tiền lẻ."
"Được." Tô Tịch không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn cậu, "Cái bùa đặc biệt em đưa anh, bây giờ còn không?
"...!Không." Tô Triều chột dạ liếc sang một bên.
"Cho ai rồi? Đồng đội?"
"Không, Mạnh tổng."
Tô Tịch tròn mắt ngạc nhiên, một lúc sau vỗ vỗ vai cậu nói: "Tuy rằng em rất vui vì cuối cùng anh cũng biết hối lộ lãnh đạo, nhưng món quà anh tặng cũng xấu hổ quá.
Lần sau nên tặng cái gì đáng giá chút."
"Ờ ...!vậy cầu một bùa đắt tiền hơn?"
"..." Tô Tịch nói, "Thứ duy nhất em chưa hỏi chính là bùa tình yêu.
Hay để lần sau em cầu bùa tình yêu cho anh?"
"Đúng đúng, bùa tình yêu chắc chắn sẽ rất đắt hàng! Cũng có thể đem dẫn mối cho Mạnh tổng."
Hai người đập tay nhau.
Một lúc sau, Tô Tịch nhận được điện thoại của bạn học, hai ba câu nói không hết lời, bất lực nhìn cậu: "Làm sao bây giờ? Chủ tịch đang muốn họp với đám người mới bọn em."
"Vậy thì đi nhanh đi, anh tình cờ cũng có việc cần làm."
"Vậy em đi họp nhé?" Tô Tịch đeo túi, vẫy tay với cậu, "Anh về sớm đi.
Trai đẹp bên ngoài cũng nên chú ý an toàn."
Tô Triều bật cười: "Thế á."
Sau khi nhìn Tô Tịch rời đi, Tô Triều vẫn ngồi tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, rất thoải mái mà ngâm nga trong vô thức.
Hồi lâu sau, có tiếng bước chân từ xa tiến lại, dựng ở trước mắt cậu.
Tô Triều tò mò mở mắt ra, qua cặp kính râm, cậu nhìn ra là Mạnh Tinh Trì.
Cậu sửng sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người, chắp tay trên chân một cách vô thức: "Mạnh tổng, ngài xong việc chưa?"
Mạnh Tinh Trì chậm rãi gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Ngài có phải muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây đúng không?" Tô Triều chủ động nói: "Em gái tôi sắp đi học ở đây, hôm nay đến gặp em ấy.
Mạnh tổng nhớ giữ bí mật cho tôi nhé, tôi không muốn để lộ thông tin gia đình.
"
Lúc lâu, Mạnh tổng nói, "Em gái?"
Chẳng trách anh cảm thấy kinh ngạc, lúc ở nhà ăn nhìn thấy hai người, phản ứng đầu tiên của anh với giáo sư Viên đều giống nhau, đều tưởng họ là một cặp.
Nhìn ngoại hình mà nói, hai người lớn lên không giống nhau.
Tô Triều cao ráo, vẻ ngoài toả sáng khiến người ta kinh ngạc.
Mà cô em gái dáng người nhỏ xinh, nhiều nhất có thể nói là thanh tú.
Tô Triều nhìn trời mỉm cười: "Đúng vậy, em gái rượu của anh trai.
Đừng nhìn con bé lúc ăn mặc xuề xoà.
Nếu ăn diện một chút, sẽ là một đại mỹ nhân, không thua kém những người khác."
Mạnh Tinh Trì gật gật đầu, không biết nên nói cái gì, lúng túng đứng tại chỗ.
Tô Triều đứng lên, vỗ vỗ mông nói: "Mạnh tổng, buổi tối ngài có việc không? Tôi mời ngài ăn cơm."
Môi Mạnh Tinh Trì mấp máy, trong lòng giằng co hồi lâu, sợ mình ngồi trên bàn ăn biểu hiện không tốt, nhưng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của bữa ăn tối, đành giả vờ bình tĩnh mà đẩy kính râm: " Được."
Hai người bước ra ngoài cổng trường, Tô Triều mời anh lên xe, điều hòa trong xe đã làm tản đi hơi nóng trên người anh.
Tô Triều vừa cởi ba lô ra, thấy trợ lý ngồi ở ghế lái kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mạnh Tinh Trì, cậu nói: "Nhìn đường đi."
Người trợ lý quay lại ngay lập tức.
Tô Triều nhớ tới trong tủ lạnh nhỏ vẫn còn sữa chua hoa quả thập cẩm, lấy ra thử xem có bị hỏng không, sau đó dùng dĩa gỗ găm vào một miếng dưa hami: "Vẫn còn ổn, Mạnh tổng muốn thử không? "
Mạnh Tinh Trì giật mình, thẫn thờ nhìn miếng dưa hami trước mặt, ma xui quỷ khiến anh liền cắn một miếng, mọng nước mà ngon ngọt.
"Ăn ngon không?"
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
Qua kính râm, Tô Triều không thể quan sát được vẻ mặt của anh: "Mạnh tổng, hay là ...!ngài tháo kính râm ra được không?"
Mạnh Tinh Trì liếc nhìn trợ lý trước mặt, lắc đầu từ chối: "Không."
"À được." Tô Triều tự tháo kính râm của mình, cắt ngang một quả dâu tây đưa lên miệng hắn, cố gắng mời người ăn, chú ý vẻ mặt đối phương: "Mạnh tổng, ngài nếm thử cái này đi."
Hô hấp của cậu phả vào sườn mặt anh, đối mặt với ánh mắt thân thiết như vậy, Mạnh Tinh Trì đã nín thở hồi lâu, suýt nữa không thở nổi.
Tô Triều nhìn hắn chằm chằm một hồi, hai tay sắp cứng ngắc, nhưng lại phát hiện anh không có cử động, sắc mặt dần dần đỏ lên, tức giận rồi.
Chắc là không thích dâu tây, không tiện từ chối.
Cậu ăn một miếng dâu tây, bắt đầu ngồi lựa hoa quả bên trong.
Mạnh Tinh Trì mất một lúc mới thở ra: Hờ ~~~
Bây giờ mới bốn giờ chiều, vẫn còn khá sớm để ăn tối.
Tô Triều trực tiếp đưa cả một hộp đến trước mặt Mạnh Tinh Trì: "Ngài ăn lót bụng một ít đi, sáng nay tôi định đưa ngài ở côn ty, nhưng ngài lại không có ở đó."
Mạnh Tinh Trì nhận lấy, cảm động gớt nước mắt, may mà được kính râm che lại.
Kính râm thực sự là vũ khí tối thượng cho chứng sợ hãi xã hội.
"Mạnh tổng, tôi muốn đến cửa hàng nhạc cụ.
Sẽ mất khá nhiều thời gian, ngài chờ được không?" Tô Triều hỏi.
Mạnh Tinh Trì vừa ăn dưa hami, vừa nghe lời kia đã khựng lại, trên má căng ra như cái bọc, nghiêm nghị hỏi: "Nhạc cụ của công ty không đủ sao?"
"Không, tôi muốn mua đàn dành cho người mới tập cho em gái."
"Được."
Tô Triều lập tức ra lệnh cho trợ lý lái xe đến cửa hàng nhạc cụ gần đó, nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Trong xe nhất thời không có ai lên tiếng, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng Mạnh Tinh Trì đang ăn hoa quả, không nhanh không chậm, một lúc lâu.
Cậu lập tức quay đầu lại, Mạnh Tinh Trì đang ngai lập tức đứng hình, giống như một đứa trẻ đang ăn trộm thức ăn và bị bắt tại chỗ.
Anh nhìn về phía trước và bất động ở tư thế ban đầu.
Tô Triều không nói gì, quay lại nhìn phong cảnh, tiếng nhai lại vang lên.
Một lúc sau, cậu đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Mạnh Tinh Trì vừa nhét một miếng dưa hami vào miệng, như không để ý đến tầm mắt của cậu, nhìn chằm chằm vào phía trước bất động như núi.
Tô Triều cũng giả như không để ý đến động tác nhỏ của anh, tự nhiên quay đầu lại, quay lưng về phía anh.
Ngay sau đó, cậu lại nghe tiếng Mạnh Tinh Trì nhai nhanh hơn.
"......"Phụt.
Đáng yêu vãi! Tô Triều sẽ nựng hỏng mất!