Chương 8: Ngày,...tháng,...năm...(6)

Ai cũng từng có một thời yêu điên cuồng ngây dại, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi là không còn quan tâm gì nữa. Cho dù trong tim nhiều lần đớn đau, nhói buốt đến bật khóc, vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ được.

Và tôi, đã từng một thời yêu một người như thế.

Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, chẳng hay.

Tôi đã từng hiện diện đủ trong tất cả cuộc vui có người, chỉ cần có người thôi là được. Mặc cho những cuộc vui ấy, người thản nhiên gần gũi, bên cạnh người khác. Tôi cứ ghen, cứ ghen hoài, rồi dần chẳng thể nào ghen được nữa. Còn vô cùng đường hoàng mà chụp ảnh cho người với người ta, nhìn cả hai nắm tay vui cười. Mấy lần đầu thật chẳng nở nổi nụ cười. Lòng buồn, nặng trĩu. Vậy mà càng về sau càng nhận ra mình giỏi đóng kịch đến thế! Chẳng ai biết tôi cũng thương, chẳng ai biết tôi cũng đau lòng.

Chắc chẳng ai như tôi đâu, liên lạc với cả người cũ của người ta, khi biết người ta vẫn còn vương vấn, đau buồn vì chuyện cũ, nhằm hàn gắn, sẻ chia. Rồi làm "mật thám" cho cả người cũ của người ta, như một đứa em nhỏ, như một người bạn tốt, bảo vệ người thương của mình. Để rồi nhận ra, bản thân mình chẳng đủ cao thượng như vậy. Vẫn thấy nhung nhớ, vẫn thấy ngóng trông. Vẫn muốn người ở bên cạnh tôi mà thôi, và cô đơn khi người vui cùng người khác.

Ừ, mà chỉ có những cảm xúc thế thôi, có chút buồn, có chút đau, nhưng chắc chắn sẽ không có tức giận, oán than nếu người thuộc về một người khác. Ngày ấy tôi cũng nói với người như vậy, nhưng người không tin. Người bảo, làm gì được cao thượng như vậy. Tôi cũng trả lời, thì có nói mình cao thượng đâu. Đơn giản chỉ là muốn người có một nơi để trở về như thế. Không đớn đau, không buồn, không nhiều tâm sự nữa. Vậy tôi cũng đỡ lo lắng lòng. Bởi tôi thương. Thương đến nỗi không cầm nổi nước mắt khi người buồn.

Và thế rồi một ngày người có một nơi để trở về thật. Còn là một nơi cũ kĩ ấy người từng rời xa. Người trở về với người xưa, sau bao sóng gió người vẫn không xa được.

Và, anh biết không, lúc ấy em mới nhận ra, mình đã một thời yêu anh nhiều như thế.



Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, mà chẳng hay.

Em đau, em thất vọng. Đến nỗi chẳng thể đối diện với anh, chẳng thể đối diện với sự thật. Em chạy trốn. Chắc, em tiếc. Tiếc những ngày ngày, tháng tháng ròng rã bên cạnh anh, vậy mà anh đi là đi. Vậy mà chẳng nói một lời.

Nhưng sau tất cả, em lại thấy nhẹ nhõm, an nhiên. Như được ai đó nhắc giúp một tảng đá nặng trĩu bấy lâu nay trên lưng mình xuống, thời gian qua muốn lắm mà không tài nào nhấc nổi. Cứ thế rồi em dần quên, dần nguôi ngoai mọi cảm xúc.

Dần để mọi thứ chỉ còn là kỉ niệm để nhớ về.

Rằng mình đã từng yêu, từng bất chấp yêu một người như thế. Bất chấp mưa gió đón đưa gặp gỡ. Bất chấp xa xôi để ở bên. Bất chấp xót xa hờn tủi để ngồi cạnh cùng.

Rằng mình đã từng yêu, từng bất chấp yêu một người như thế. Bất chấp mưa gió đón đưa gặp gỡ. Bất chấp xa xôi để ở bên. Bất chấp xót xa hờn tủi để ngồi cạnh cùng.

Biết rằng sau này, sẽ chẳng thể vì ai mà yêu thêm được lần nữa như vậy.