Chương 20

1

Sau khi tiễn Kỳ Thuyền Ảnh đi, Lục Tư Thương thở dài.

Anh đi đến trước mặt Lạc Nam Tuyết, tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, chiếc chuông màu bạc biến mất, tiếp theo Lạc Nam Tuyết đang siết chặt cổ tay Lục Tư Thương.

Lục Tư Thương đối diện với đôi mắt kinh hãi kia, không né cũng không tránh.

Sau đó, Lạc Nam Tuyết mới nhận ra rằng đó chỉ là ảo ảnh.

Nhưng anh không dám buông tay Lục Tư Thương.

Lục Tư Thương không quan tâm, anh đưa tay ra ôm hắn, và Lạc Nam Tuyết đã bế anh lên trong tiềm thức.

Sau khi ôm anh, Lạc Nam Tuyết đột nhiên nhận ra anh đang làm gì, anh có thể nhìn thấy cổ tay đỏ bừng bị véo.

“Thực xin lỗi.” Lạc Nam Tuyết khàn khàn nói, “Em nhớ lại hết rồi sao?

“Ừm.” Lục Tư Thương vòng tay qua cổ Lạc Nam Tuyết, vẫn trìu mến, “Em không phải rất tốt sao, không phân biệt được thật hay giả. Em còn tưởng rằng anh sẽ sớm phá bỏ ảo ảnh của em.”

"Uy lực" mà Lục Tư Thương nói thực sự rất mạnh, từ xưa đến nay, Lạc Nam Tuyết nhất định là đế vương mạnh nhất của Ma tộc, không ai sánh bằng.

"Chỉ cần em ở đây, anh đều không thể phân rõ."

Lục Tư Thương không cố ý điều khiển ảo ảnh,nhưng ảo ảnh sẽ phát triển theo hướng mà người thực hiện ít mong đợi nhất. Anh có thể đoán được Lạc Nam Tuyết đang nghĩ gì trong đầu.

Lục Tư Thương nói nhỏ vào tai anh, "Em không đi."

Trái tim Lạc Tư Thương đột nhiên được an ủi: "Ngay từ đầu..."

"Anh phải cho Thần một thời gian để tiêu hóa. Khi em tỉnh dậy và thấy mình đang ở cùng với Ma vương, có chút khϊếp sợ đôi chút chứ?"

Lạc Nam Tuyết nghĩ đến "anh trai" của Lục Tư Thương và hỏi, "Anh trai của em?"

"Ưm, anh ấy đã hứa với em sẽ để em ở lại rồi ."

Lạc Nam Tuyết sờ trán Lục Tư Thương, hai mắt rực lửa, "Vậy anh có đủ phúc khí để biết tên em không?"

Lục Tư Thương trợn tròn mắt: "Anh tin tưởng Thần à?"

Vì thế giới trống rỗng, các vị thần và ác quỷ không tương thích với nhau, và Ma vương sẽ bị cười nhạo nếu anh ta tin vào Thần.

"Tôi chỉ tin tưởng em."

Nhìn Lạc Nam Tuyết với đôi mắt vàng, Lạc Nam Tuyết thực sự cảm thấy thế nào gọi là "thần" vào lúc này.

“Tôi là dẫn xuất, và tôi phụ trách sự phát triển, thay đổi và nhận thức của mọi thứ trên thế giới.” Lục Tư Thương chớp mắt, “Tôi tên Thương.”

Lạc Nam Tuyết nhớ lại.

Quá trình tiến hóa và hình thành của Thần tộc, vị thần song sinh nhất trong truyền thuyết, hắn đã nhìn thấy nhiều vị thần khác nhau, nhưng chỉ có một số vị thần tự nhiên là không nhìn thấy, bao gồm cả sự tiến hóa và bắt nguồn.

2

Lạc Nam Tuyết vẫn gọi anh là "Tư Thương".

Ma vương rất tò mò: "Thần có hình dạng khác giống rắn sao?"

“Chỉ một phần nhỏ, hầu hết các vị thần đều được sinh ra dưới hình dạng con người.” Ví dụ, nguyên mẫu của thần rồng là con rồng.

"Vậy nguyên mẫu của em là một con rắn có cánh?"

Lục Tư Thương không nói nên lời: "Em không có cánh. Lần trước em có cánh là bởi vì anh có cánh."

Tiến hóa, mọi thứ thay đổi, bản thân Lục Tư Thương cũng là hình dạng thế này.

Sau khi sức mạnh của anh được đánh thức, anh mới cảm thấy có một ma tộc bên cạnh, thêm vào đó anh không có trí nhớ và không kiểm soát được sức mạnh của mình nên cơ thể anh đã chủ động phát triển một đôi cánh tạm thời để nhắc nhở anh điều đó. có một ác ma có cánh bên cạnh anh anh, nhanh lên, bay đi.

Lục Tư Thương chủ động tiếp nhận ác ma bên cạnh, xác định ác ma không phải là mối đe dọa chính sức lực của mình, đôi cánh của hắn nhanh chóng biến mất.

Lạc Nam Tuyết hỏi mỗi câu như một đứa trẻ tò mò, và Lục Tư Thương đều trả lời từng câu.

"Lục Tư Thương đó ..." Lạc Nam Tuyết ngừng lại khiến Lục Tư Thương cảm thấy kỳ lạ.

Lục Tư Thương nhìn hắn: "Sao vậy?"

Lạc Nam Tuyết dường như thở dài: “Tại sao lại thống khổ ?” Giọng điệu đó không thể che giấu được nỗi đau lòng.

Lục Tư Thương nghẹn ngào. Anh ấy đại khái thể biết những gì anh ấy nói khi anh ấy đang ngủ, nhưng anh ấy không ngờ Lạc Nam Tuyết có thể hiểu.

Lục Tư Thương chỉ có thể mơ hồ nói: "Không có ... em có thống khổ sao ? có phải là những lời lúc ngủ ?"

Lạc Nam Tuyết nhìn thẳng vào Lục Tư Thương, đôi mắt sâu thẳm kia khiến anh không thể tránh khỏi. Lục Tư Thương cảm thấy vòng tay ôm eo mình siết chặt hơn.

Lặng người, Lục Tư Thương thỏa hiệp: "Em ... hồi đó bị đánh lén."