Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Đi Gặp Tình Nhân Của Chồng

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
5.

Năm lão Ngô lên làm chủ nhiệm thì con gái mới lên tám, chúng tôi cũng chuyển nhà. Căn nhà tuy không lớn nhưng rất ấm áp, lão Ngô bề bộn công việc, trên cơ bản tất cả đều do một tay tôi lo liệu.

Ban ngày tôi đi làm, buổi chiều thì đôi khi có người hàng xóm tốt bụng giúp đỡ, không thì khi chỉ có một mình, tôi đưa Nhụy Nhi về nhà bà nội nhờ trông hộ rồi cùng công nhân làm việc. Để tiết kiệm tiền, gạch và vật liệu trong nhà đều do tôi vận chuyển bằng xe ba bánh.

Có đôi khi lão Ngô rảnh rỗi cũng sẽ đi giúp. Không phải lão chưa từng nói hiện giờ lão có nhiều quyền lực nên không tiện dùng xe nhà nước nhưng không sao, tôi cũng bảo lão: “Em không chiếm tiện nghi của nhà nước đâu, về sau nhỡ người ta biết thì không tốt.”

Có thể nói, ngôi nhà là toàn bộ tâm huyết của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ vào ngày chuyển nhà, lão Ngô ôm bờ vai tôi, bảo: “Tiểu Như, xin lỗi em, vất vả cho em rồi.”

Nói thật, lúc đó tôi rất muốn khóc, thế nhưng nhìn Nhụy Nhi rồi lại nhìn lão Ngô, tôi thật sự không thể khóc được mà chỉ muốn cười thật tươi, tựa vào ngực lão mà cười thật hạnh phúc.

“Được rồi, bà đừng nói nữa, Diệp Văn, anh đưa em về.”



Đột nhiên lão Ngô phất tay cắt ngang lời tôi, lão giúp Diệp Văn cầm túi xách, sau đó nhìn tôi. Tôi có thể thấy trong lòng lão rất chua xót, thế nhưng tôi chẳng cảm thấy đồng tình chút nào.

Tôi hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng trên chiếc ô tô A8, tôi hỏi lão: “Vừa mua đấy à?”

Lão Ngô không lên tiếng, đột nhiên trong lòng tôi hiểu ra rất nhiều chuyện, tôi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lão Ngô chằm chằm, nói cho lão biết:

“Ông thực sự thay đổi rồi.”

Lão Ngô rời đi, rời đi cùng Diệp Văn, cách một ô cửa kính, tôi nhìn theo bọn họ, cho đến khi chiếc xe kia dần dần khuất xa, mũi tôi chợt chua xót, tôi không nhịn nổi nữa mà khóc rống lên.

Khi về đến nhà, tôi gọi cho bác sĩ tâm lí bảo hôm nay tôi có việc nên không qua được.

Sau đó, tôi ném di động sang một bên, ngồi trên ghế sa lon lẳng lặng nhìn trần nhà, từ lúc màn đêm buông xuống cho đến khi trời sáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »