1.
Lúc tôi gọi điện hẹn Diệp Văn ra nói chuyện, cô ta có vẻ rất kinh hãi. Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, tôi cười bảo cô ta: “Tôi với lão Ngô có thể gặp thì cũng có thể chia tay, tôi sẽ không đánh cô đâu”, lúc ấy cô ta mới miễn cưỡng đồng ý, hẹn địa điểm xong là cúp máy ngay.
Lúc rời khỏi bệnh viện, tôi có thể cảm nhận được những ánh nhìn chòng chọc cùng tiếng thì thầm bàn tán. Tôi biết bọn họ đang ‘tám’ chuyện gì, hễ đàn bà túm tụm ở đâu thì chẳng còn gì là bí mật ở đó. Làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, tôi đã chuẩn bị tâm lí, tôi biết bọn họ đều đang chê cười tôi.
Thế nên, lúc đề nghị gặp người phụ nữ phá hoại gia đình mình, tôi đã khuyên bản thân đừng tự chuốc phiền phức, như vậy chẳng những làm tổn thương chính mình mà còn mua vui cho kẻ khác.
Nhưng tôi không cam lòng, đến chết tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ nào có thể khiến cuộc hôn nhân dài hai mươi năm của tôi và lão Ngô trở nên mong manh như một trang giấy.
Vì vậy, sau cùng tôi vẫn hẹn gặp cô ta.
Diệp Văn tới từ rất sớm. Lúc tôi bước vào quán cà phê, chẳng biết vì sao chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.
Cô ta rất xinh đẹp, là kiểu đẹp mà tôi nhất định sẽ ngắm nhìn thật lâu nếu bắt gặp cô nàng trên đường cái, cho dù không phải vì chuyện của lão Ngô.
Cô ta tránh không nhìn tôi, mà tôi cũng hành động như thế, bởi càng nhìn lâu, tôi càng thấy ghen ghét đố kị.
Tuy tôi đã trang điểm kỹ lưỡng trước khi đến, thậm chí tối hôm qua còn đắp bốn, năm cái mặt nạ. Song, cho dù dùng bao nhiêu đồ trang điểm thì cũng không thể sánh được với tuổi trẻ rạng rỡ.
Tôi ngồi trước mặt cô ta, tỏ vẻ hào phóng mà duỗi tay ra, ả gọi tôi một tiếng: “Chị Tô.”
Tôi nói: “Đừng, đừng gọi tôi là chị, tiếng chị này khó nghe lắm, dù sao cô cũng nhỏ hơn tôi những hai mươi tuổi.”
Diệp Văn lúng túng cười trừ.
Tôi tiếp tục: “Gọi cô tới đây cũng chẳng có ý gì, chỉ muốn tâm sự với cô, tiện thể kể chút chuyện xưa thôi.”
Cô ta không nói gì mà chỉ cúi đầu nghịch tách cà phê trước mặt. Tôi nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô ta một lúc lâu rồi mới hỏi: “Quần áo PRADA à? Chắc là lão Ngô mua cho cô phải không, tôi đã thèm từ lâu lắm rồi, nhưng kể từ khi sinh con gái, dáng người chẳng còn như xưa, đành phải tạm biệt với những kiểu dáng này.”
Diệp Văn có vẻ hơi bối rối, muốn giải thích điều gì đó nhưng tôi không để ý, quay đầu nhìn bầu trời đang mưa, cũng chẳng buồn quan tâm cô ta có muốn nghe hay không, chỉ tự mình độc thoại: “Cô biết không? Vào ngày quen lão Ngô, tôi cũng mặc một chiếc váy hoa như vậy.”