Sau khi Tống Quân Ngật được khai trai, hai người họ dường như rất hoang đường.
Tô Ngự cảm giác như mình sắp kiệt sức rồi. Đàn ông thật kinh khủng!
Ngay cả đi học ngồi trên ghế trong lớp thôi cũng thấy nhọc quá, cũng may mà có mang theo đệm mềm.
Cứ như vậy gần một tuần, Tô Ngự cảm thấy mình đã đánh giá thấp thể lực của Tống Quân Ngật, cậu sắp ăn không tiêu rồi…
Buổi sáng phải đi học thì sẽ kiềm chế hơn chút, nếu không phải đi học thì cậu sẽ mệt chết.
Trong giờ học, Tô Ngự cố không ngáp, nhưng cố gắng mấy lần rồi vẫn ngủ gục trên bàn.
Vị trí của cậu là ở trong góc, giáo viên không thể nhìn rõ.
Một bóng người bước tới cửa sổ và nhìn vào lớp học.
Lâm Gia Hân đang ngây người thì trông thấy người bên cạnh cửa sổ.
Tô Tử Kính?
Bạn cùng phòng của cô ta ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy Tô Tử Kính. Những người đẹp trai và giàu có sẽ luôn thu hút được nhiều sự chú ý từ người khác.
Bạn cùng phòng có hơi ghen tị: “Anh ấy đến đây để quay lại với cậu à?”
Nghe được câu hỏi này, Lâm Gia Hân mừng thầm, ngón tay cuốn cuốn tóc, nói: “Chắc vậy đó.”
Bạn cùng phòng không nói nữa, trong lòng cảm thấy chua chát.
Lâm Gia Hân trượt xuống nói: “Tôi ra ngoài trước, cậu che giấu giúp tôi chút.”
Nói xong, cô ta lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa sau.
Từ khi Tô Chấn dẫn Tô Tử Kính đi xét nghiệm ADN lại, đêm đến cậu ta không tài nào ngủ nổi, cứ nghĩ đến Tô Ngự.
——Thiếu gia từng sống trong nhà họ Tô, sự tồn tại mà cậu ta hằng khao khát…
Những người xung quanh nghe đến Tô Ngự đều sẽ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ. Chỉ có cậu ta là người duy nhất biết rõ tình trạng của Tô Ngự không được tốt, thậm chí Tô phu nhân còn chẳng mấy khi để tâm đến cậu.
Cuối cùng cậu ta cũng thay thế được Tô Ngự, nhưng lại bị nghi ngờ…
Cậu ta thấy thật cay đắng.
Đang quay người định rời đi thì lại bị vỗ nhẹ vào eo.
Cậu ta cúi đầu nhìn, Lâm Gia Hân ngồi xổm dưới chân, mỉm cười với cậu ta, khẽ nói: “Em còn tưởng là anh sẽ không tới tìm em nữa chứ.”
Nghe Lâm Gia Hân nói, Tô Tử Kính sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của cô ta. Cậu ta cảm thấy hơi buồn cười.
Chơi vui thôi, một thời gian không tìm đến tức là cậu ta không muốn chơi nữa, sao hôm nay lại bị hiểu lầm là đến tìm cô ta chứ?
Tô Tử Kính không có ý định giải thích, chỉ nhếch môi nói: “Về lớp trước đi, lần sau gặp lại.”
Tô Tử Kính có một đôi mắt đào hoa dịu dàng, khi nhìn người khác cũng ôn hòa trìu mến. Tim Lâm Gia Hân đập nhanh hơn, cô ta gật đầu: “Vậy nhớ đến tìm em nhé~ “
Mấy ngày nay cô ta nhàn rỗi, mà từ lần trước đến nay đều không gặp lại người đàn ông của Tô Ngự, cũng không có cách nào quyến rũ được người đàn ông khác.
Tô Tử Kính vừa lúc lại là loại hình mà cô ta thích, giàu có và đẹp trai.
Trong lòng Tô Tử Kính tuy không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Ừ.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Tô Tử Kính, Lâm Gia Hân mới trở về phòng học.
Tô Tử Kính lại nhìn vào cửa sổ một chút, nụ cười tắt ngấm, xoay người rời đi.
Khi bước ra khỏi cổng trường, điện thoại trong túi cậu ta rung lên.
Là cuộc gọi từ tỉnh G, một dãy số quen thuộc…
Trong mắt Tô Tử Kính hiện lên vẻ không kiên nhẫn, một lúc sau mới trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tử Kính, con với ba con đi xét nghiệm ADN à?” Giọng nữ lo lắng hỏi.
Vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt Tô Tử Kính biến mất: “Sao dì biết?”
“Sao con không nói cho ta biết trước?” Giọng nữ trong điện thoại hơi căng thẳng.
Nhưng cậu ta chỉ đáp: “Ừm.”
“Làm sao bây giờ…”
“Xét nghiệm ADN thì sao? Chẳng phải từ nhỏ dì đã nói với tôi rằng tôi là con của Tô Chấn sao?” Tô Tử Kính không lo lắng.
Từ nhỏ cậu ta đã biết, cuộc sống của Tô Ngự vốn nên là của cậu ta. Cậu ta mới thực sự là con cháu nhà họ Tô, nhưng Tô Ngự thì không.
Giọng nữ hơi do dự: “Tô Chấn… đang tìm người lấy tóc của ta và Tô phu nhân…”
Tô Tử Kính khựng lại.
Nhà họ Tô.
Trần Thanh Nghiên cau mày khi thấy trợ lý của Tô Chấn mang theo vài vệ sĩ đến cắt tóc mình.
“Tại sao tôi phải đưa tóc cho anh?” Bà ta khinh thường hỏi.
“Là ý của ông chủ.” Trợ lý sắc mặt lạnh lùng đáp lại.
Trần Thanh Nghiên cười lạnh: “Chẳng lẽ tôi không phải bà chủ của các người sao?”
“Không, bà là vợ của ông chủ.” Trợ lý nói: “Tôi hy vọng bà sẽ không làm chúng tôi khó xử.”
“Tôi có thể đưa tóc cho anh, để tôi đi vệ sinh trước đã.” Trần Thanh Nghiên hơi ngẩng đầu, đẩy trợ lý ra rồi rời đi.
Vệ sĩ bước tới giữ Trần Thanh Nghiên lại.
Người trợ lý đẩy mắt kính, nói: “Thưa bà, bà có thể đi vệ sinh, nhưng xin vui lòng đợi cho đến khi một bà khác bước ra và để người của chúng tôi kiểm tra tất cả các phòng vệ sinh ở đây rồi bà mới có thể vào.”
Nghe vậy, Trần Thanh Nghiên cảm thấy rất khó chịu.
“Ồ, đây cũng là mệnh lệnh của Tô Chấn sao? Ông ta định làm vậy với tôi sao?”
Trợ lý không nói gì.
Trần Thanh Nghiên tức giận: “Tô Chấn đâu? Ông ta bảo các anh đến, nhưng bản thân lại không về? Ông ta đang nghi ngờ điều gì!?”
Đôi mắt bà ta đỏ hoe, không biết mình đang giận hay đang buồn.
“Nếu muốn biết điều gì đó, tại sao không hỏi tôi? Ông ta không tin tôi sao?”
Trợ lý vẫn không nói gì mà chỉ nghĩ thầm.
Cái số mình đúng là khổ sai!
Về phần chuyện xảy ra ở nhà họ Tô, trợ lý thật sự không biết gì cả, hôm nay anh ta chỉ đến đây làm những việc theo chỉ dẫn qua một cuộc điện thoại. Bây giờ anh ta đã đắc tội với bà chủ, hy vọng ông chủ có thể biết anh ta đã vất vả như thế nào…
Thấy trợ lý vẫn không lên tiếng, Trần Thanh Nghiên lại đẩy anh ta ra và định rời đi, vệ sĩ lại đi theo. Trần Thanh Nghiên trừng mắt nhìn họ: “Tôi lên phòng lấy điện thoại, các người có thể đi theo tôi!”
Bà ta luôn thanh lịch trước mặt các phu nhân khác, nhưng trước mặt những người này, bà ta gần như muốn phát điên.
Nghe bà ta nói xong, trợ lý cũng không để vệ sĩ ngăn cản mà chỉ đi theo rất gần, như sợ bà ta chạy trốn.
Trần Thanh Nghiên nói đi lấy điện thoại chính là đi lấy điện thoại. Bà ta không nói dối.
Trước mặt mọi người, bà ta vào phòng ngủ lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
Rồi bấm số của Tô Chấn.
“Ông có ý gì?” Trần Thanh Nghiên hỏi thẳng.
“Mấy ngày trước tôi đưa Tử Kính đi xét nghiệm ADN.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi khàn.
Trần Thanh Nghiên cười lạnh: “Kết quả xét nghiệm thế nào? Tô Tử Kính là con ruột của ông. Ông đã kiểm tra rồi, giờ ông muốn tóc của tôi làm gì? Lại muốn tóc của dì Lâm làm gì? Ông đang nghi ngờ ai?”
Đầu bên kia im lặng một chút.
Một lúc sau mới nói: “Lúc đó bà đích thân đưa Tử Kính đi xét nghiệm à?”
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ nó không phải con cháu nhà họ Tô sao?” Trần Thanh Nghiên châm chọc, bà ta biết rõ Tô Tử Kính là con cháu nhà họ Tô, là con trai của Tô Chấn!
“Nó… đúng là con cháu của nhà họ Tô…”
“Đã như vậy, tại sao ông còn muốn tóc của tôi?” Trần Thanh Nghiên cầm điện thoại nói: “Nó là con trai ông còn chưa đủ sao?”
Đáy mắt bà ta là tiếc nuối và đau khổ.
“Bà cho rằng nó là con trai tôi sao?” Giọng nói của Tô Chấn đã không còn khàn như vậy nữa.
“Không phải sao?” Trần Thanh Nghiên không hiểu Tô Chấn có ý gì, chính bà ta đã đưa Tô Tử Kính đi xét nghiệm, phải hay không chẳng lẽ bà ta không biết sao?