Chương 8: Không phân thiện ác

Có thái giám tiến tới đặt ghế bên phải bàn ngự, Ô Cảnh đứng giữa điện được nâng tay dìu đến.

Qua ống tay áo, Ô Cảnh vẫn cảm nhận rõ những ngón tay lạnh lẽo của thái giám, cậu bước đi chậm rãi, như muốn kéo dài thời gian, mỗi bước chân đều dè dặt.

Khi nãy còn thấy đứng mệt nhọc, giờ cuối cùng đã có ghế để ngồi, nhưng ghế lại như miệng rắn độc, chờ cậu tự chui vào bẫy.

Lưng cậu lạnh toát.

Vừa ngồi xuống, đôi chân mỏi mệt được thả lỏng, cậu bất giác nhắm mắt lại, thư giãn một lúc mới mở ra.

Không được, không thể để bản thân bị dỗ ngọt mê hoặc.

Ô Cảnh định ngẩng đầu lên liếc nhìn một chút, nhưng từ sau lại có tiếng bước chân rất khẽ, Ô Cảnh liếc mắt nhìn lại, thấy một tiểu thái giám đang bê khay trà, đặt trên bàn cạnh cậu.

Do trà được đặt bên phải, Ô Cảnh ngồi ở bên đó, cách khay trà tỏa hương nóng rất gần.

Khi tiểu thái giám rót trà, cậu không nhịn được mà khẽ rụt tay lại, hơi ngả về phía sau.

Bất ngờ, một giọng nói the thé vang lên sau lưng, cười bảo, “Cẩn thận một chút, nếu làm bỏng bệ hạ, ngươi sẽ không yên thân đâu.”

Ô Cảnh giật nảy mình, cơ thể run lên.

Không chỉ cậu, tiểu thái giám bưng trà cũng bị giọng nói bất ngờ làm sợ đến run bắn, có lẽ hắn ta cũng giống Ô Cảnh, rất sợ hãi, chỉ cần có chút động tĩnh là không thể kiểm soát được.

Ngay khoảnh khắc ấy, chén trà nóng rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe.

Ô Cảnh nhìn theo âm thanh, thấy một góc áo bào đỏ thẫm đã bị nước trà làm bẩn.

Chiếc áo bào đỏ ấy vải vóc cực kỳ tinh xảo, lụa là mịn màng, không một vết nhăn.

“Bịch—”

Một âm thanh trầm nặng.

Ô Cảnh lại bị dọa cho giật mình, thần kinh cậu căng thẳng đến nỗi chẳng biết làm gì, nhìn xuống, chỉ thấy tiểu thái giám kia quỳ phịch xuống đất, đầu cúi gằm, thân hình run rẩy.

Quỳ ngay dưới chân cậu.

Ô Cảnh nhìn một cái, mới nhận ra bên cạnh còn một thái giám khác đang khoác phất trần.

Trong cung có rất nhiều thái giám mang phất trần, nhưng cậu thấy bóng dáng vị thái giám này quen quen.

Chỉ nghe giọng nói the thé đó khẽ cất lên, lạnh lùng ra lệnh, “Người đâu, lôi tên nô tài không biết sống chết này đi.”

Tiểu thái giám quỳ dưới chân run rẩy, đột nhiên dập đầu liên tục, mỗi lần cúi xuống đều rất mạnh, lần nào ngẩng lên Ô Cảnh cũng thấy vết máu loang ra trên nền đá.

Môi cậu tái nhợt,

Những ngón tay trong ống tay áo run lên không ngừng.

Đáng sợ quá.

“Bịch—”

Máu của tiểu thái giám bắn lên vạt áo của Ô Cảnh.

Đáng sợ quá.

Ô Cảnh bất động, không dám nhúc nhích.

“Bệ hạ?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt cậu, âm điệu ôn nhu, chậm rãi, dường như rất gần.

“Sao mặt mày lại tái mét thế?” “Chỉ đứng một lúc thôi mà?”

Đối phương lại cười khẽ, “Sao lại cúi đầu mãi vậy?”

Đầu ngón tay lạnh băng chạm vào cằm Ô Cảnh, khẽ nâng mặt cậu lên, một tiếng thở dài nhẹ nhàng, “Đổ mồ hôi rồi.”

Ánh mắt bất ngờ giao nhau.

Ô Cảnh tròn mắt nhìn người trước mặt, không dám tin, đối phương khoác áo bào đỏ thêu hình hạc, trên mặt nở nụ cười, nhìn cậu với vẻ ân cần lo lắng.

Chính là người hôm qua!

Không, là hôm kia… người đã cho cậu bánh trong hai ngày qua, cậu cứ nghĩ là vị quan lớn nào đó.

Phía sau cậu, thái giám cầm phất trần nói, “Gia, để nô tài đi pha một bình trà khác.” Ninh Khinh Hồng gật đầu, “Đi đi.”

“Bịch—”

“…Bịch—”

Ô Cảnh đầu óc mơ hồ, bên tai vẫn là tiếng dập đầu của tiểu thái giám, trước mặt, Thiên Tuế gia nổi danh khắp thiên hạ đang cầm chiếc khăn tay khẽ khàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu.

Khăn mềm mại, động tác nhẹ nhàng.

Ô Cảnh run run môi, không thốt nên lời.

Rất nhanh sau đó, hai tên thị vệ đến kéo tiểu thái giám đi, người đó hình như không chịu nổi nữa, giọng rít lên thảm thiết, “Nô tài lần đầu hầu cận Thiên Tuế gia, xin ngài tha cho nô tài, nô tài lần sau không dám nữa, không dám nữa—”

Ninh Khinh Hồng nghe thấy, chuyển ánh mắt qua, buông Ô Cảnh, nhìn tiểu thái giám kia đầy hứng thú.

Ô Cảnh cũng vô thức cúi xuống, vừa vặn đối diện với khuôn mặt đẫm máu của người kia, cậu thậm chí không thở nổi.

“Nhìn cũng còn trẻ.” Ninh Khinh Hồng nhận xét.

Phất Trần vừa quay lại pha trà xong, đáp nhẹ, “Mới mười sáu mười bảy, vào cung gần năm rồi.” Ninh Khinh Hồng cười, “Xem ra cũng là người cũ.”

Sắc mặt tiểu thái giám chợt tái mét.

“Thôi.” Ninh Khinh Hồng nói, “Cũng chỉ là một đứa trẻ.” Ô Cảnh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu thái giám cũng thả lỏng, ngồi bệt xuống đất, chỉ là nét mặt vẫn không yên tâm, chốc sau, cậu lại tiếp tục run rẩy.

Ninh Khinh Hồng ra lệnh, “Phất Trần, tự ngươi xử lý.” Phất Trần cúi đầu, “Vâng.”

Tiểu thái giám đờ người, như hiểu ra nguồn cơn của tai họa này, khuôn mặt xám xịt, nắm lấy vạt áo của Phất Trần, kêu lên, “An tổng quản, sư phụ, xin ngài tha cho đồ đệ lần này, đồ đệ chưa đυ.ng đến một xu nào trong đám vàng đó—”

Phất Trần, “Lôi đi.”

Hai tên thị vệ nhanh nhẹn, chẳng bao lâu, trong điện lại khôi phục sự tĩnh lặng.

Ninh Khinh Hồng nhẹ trách, “Sớm bảo đừng giữ những kẻ tệ hại đó trong cung.”

Phất Trần, “Nô tài cũng chỉ muốn nhận thêm vài đồ đệ, sau này có người hiếu kính, đâu ngờ lại là kẻ phản phúc.”

“Mới vừa nâng lên, đã lộ tẩy ngay.”

“Chờ tra ra xem hắn nhận tiền của ai, tiết lộ hành tung của ngài cho kẻ nào, nô tài sẽ đích thân xử lý.”

Không phải gϊếŧ người bừa bãi sao?

Ô Cảnh ngơ ngác, cúi mắt, không hiểu sao hai người này lại thản nhiên nói những chuyện đó ngay trước mặt cậu, chốc sau, cậu mới sực nhớ ra, mình là một kẻ ngốc, nghe không hiểu những điều này.

Ninh Khinh Hồng nhíu mày, “Chuyện nhỏ thôi, tha cho hắn một mạng.” Phất Trần, “Vâng.”

Đầu óc Ô Cảnh rối bời, chốc sau, lại cảm thấy mặt mình được nâng lên, chiếc khăn nhẹ nhàng chậm rãi lau mồ hôi trên trán cậu.

Cậu nuốt nước bọt, nghĩ đến hai đĩa bánh ngọt hai hôm trước, đột nhiên không còn căng thẳng nhiều nữa.

Ô Cảnh lén nhìn lên, ngắm người trước mặt.

Đối phương như bị nghiện, còn đưa ngón tay chạm nhẹ vào hàng mi cong của thiếu niên, bởi vì vừa bị dọa sợ, lông mi vẫn còn ướt.

Thiếu niên bất giác run lên lần nữa, trông thật đáng thương và đáng yêu.

Ánh mắt Ninh Khinh Hồng đột nhiên thay đổi, nụ cười nửa đùa nửa thật.

Ô Cảnh chợt có cảm giác như đang bị đối phương nhìn như một con thú nhỏ, vừa phát hiện ra món đồ chơi mới.

Hứng thú nổi lên, lại vô cùng nhẫn nại, chỉ cần cảm thấy thú vị, cái gì cũng muốn trêu đùa một phen.

Rõ ràng ánh mắt nheo lại đang mỉm cười, nhưng Ô Cảnh lại như chú nai con cảnh giác, luôn có cảm giác đằng sau đôi mắt cười ấy là ánh nhìn của một con mãnh thú muốn lột da cậu, ngửi xem mùi vị bên trong thế nào.

Không thể phân biệt rốt cuộc là thiện hay ác.