Edit: Trà.
Một lúc lâu sau.
Trong đại sảnh Du Phong Đường.
Một nam nhân tuấn mỹ vô song ngồi trên ghế chủ vị, khí chất cao quý, không giận mà uy. Cả người mặc giá y đỏ thẫm, khiến cho gương mặt thanh lãnh kia tăng thêm vài phần yêu diễm.
Giống như tiên yêu hợp thể, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Một đám người quỳ dưới chân hắn, do Tô Lạc dẫn đầu, đứng bên cạnh là một hàng binh lính người mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu.
Ở bên ngoài còn có hơn mười ngàn binh lính.
Ai ai cũng nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Vào một giờ trước, mười ngàn binh lính này khí thế lôi đình bao vây Du Phong Đường kín mít không một kẽ hở.
Tô Thanh Phong lết đến bên cạnh Tô Lạc, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc con đã cướp nhân vật lớn nào về thế?”
“Làm sao con biết được?”
“Người do con cướp, con còn không biết?”
Nếu con mà biết thì còn dám cướp à?
“Từ đầu con đã nói với cha đây chỉ là một hiểu lầm, nếu không phải cha tổ chức một cái hôn lễ, sớm thả người đi, thì chúng ta sẽ đến nông nỗi rơi vào kết quả như vậy sao?”
“Con là đang trách ta chứ gì? Tô Lạc hôn sự này chính là do con tự mình đồng ý.”
“Nếu cha không xúi bậy, con có thể đáp ứng sao?”
“Thì ra con không mê muội sắc đẹp của hắn?”
“Nói như thể con không muốn vậy.”
Tuy rằng cha con hai người đang thầm thì nói với nhau, nhưng trong đại sảnh yên lặng như tờ thì tiếng của hai người trở nên vô cùng vang dội.
Hết lần này tới lần khác họ vẫn chưa tự nhận ra.
Mắt thấy sắc mặt người ngồi phía trên ngày càng trở nên âm trầm.
Ngọc Trí âm thầm đẩy Tô Lạc một cái.
Lúc này Tô Lạc đang cùng Tô Thanh Phong tranh cãi tới mức lửa giận đùng đùng, vẩy tay áo hướng lên một cái: “Lão già đáng chếc, rốt cuộc cũng bộc lộ bản tính chứ gì? Bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm?”
“Nha đầu thối, ta là cha con, có thể có tí đức tính kính già yêu trẻ không hả?”
“Người có biết xấu hổ hay không hả?”
“Ta không biết xấu hổ, ta còn có thể nói chuyện với con sao?”
“Ồn ào đủ chưa? Có cần ta phái người mang một cái đài đến cho các người tiếp tục ồn ào không?”
Một giọng nam trầm thấp chen vào, đôi cha con đang sắp giương cung bạt kiếm tới nơi nhất thời ngừng lại, hai người chột dạ nhìn nhau một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Tô Thanh Phong cười mỉa nói: “Ồn ào đủ rồi, ồn ào đủ rồi.”
Ngón tay nam nhân xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng rồi lại mạnh tay gõ gõ trên ghế từng cái một.
Gõ đến nỗi trong lòng Tô Lạc tiến thoái lưỡng nan.
Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, Tô Lạc lấy can đảm nói: “Vị đại nhân này, là chúng tôi có mắt không thấy thái sơn mới mạo phạm ngài, có thể nể tình phu thê ngắn ngủi giữa chúng ta, ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một lần có được không?”
Hai chữ phu thê làm cho nam nhân đen mặt, nàng ta còn dám nhắc tới!
Mắt hắn sắc như đao, đứng dậy ném ra ba chữ, vung tay áo rời đi.
“Đều mang đi!”
Vì vậy từ trên xuống dưới Du Phong Đường, người già, phụ nữ, trẻ con tổng cộng năm mươi tám miệng ăn đều bị tống vào đại lao.
Lớn như vậy, vẫn là lần đầu ngồi đại lao.
Bên trong cũng coi như sạch sẽ, chỉ là mùi không dễ chịu cho lắm.
Phòng giam của Tô Lạc ngay cạnh Tô Thanh Phong, cha con hai người ngồi gần nhau, đột nhiên Tô Lạc hạ giọng nói: “Cha, con có lỗi với cha, để cho người một đống tuổi rồi, còn phải theo con đi vào đại lao.”
Tô Thanh Phong hoảng hốt nhìn nàng: “Con bình thường một chút đi, cứ như vậy ta sợ lắm, tự nhiên ôn nhu như thế, ta còn tưởng con bị người ta đoạt xác.”
Tô Lạc híp mắt, nàng không thể trông cậy vào lão già thúi này cùng nàng tìm đường thoát được: “Lão già chếc tiệt, đáng đời cha phải ngồi trong lao!”
Cha con hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tô Thanh Phong trừng tới nỗi mắt cũng đau, dứt khoát nhận thua, đưa tay đẩy nàng: “Ta thấy vị quý công tử kia đối với con cũng không phải là không có tình ý, hay là…Con thử dùng sắc đẹp của con tìm hắn nói chuyện một lát?”
“Trước đấy không phải người còn khinh bỉ con không đẹp bằng hắn sao?”
“Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ, tình huống không giống nhau.” Tô Thanh Phong trưng ra vẻ mặt trầm trọng gánh thì nặng mà đường lại xa: “Con phải tin tưởng mị lực của mình, con phải biết, con là người đẹp nhất Du Phong Đường chúng ta, nếu như con còn không thể, thì không ai có thể làm được rồi.”
Tô Lạc: “…”
Ha, miệng lưỡi nam nhân, gạt quỷ thần.
Nhất là miệng lưỡi của lão già Tô Thanh Phong này!