Edit: Trà.
“Hở? Lúc nào cơ?”
Một bên, Nhị Cẩu tiến lên trước nói: “Đầu giờ thân đã đưa qua rồi, hai vị cao thủ Hoàng Linh kia không cùng một phe với hắn, cho nên người của chúng ta đã ra tay từ sớm.”
Tô Lạc: “…Vậy người ta bắt là ai?”
Tô Thanh Phong: “Cái này thì phải hỏi con rồi.”
“…”
Toang, xong đời, bắt nhầm người rồi.
Tô Lạc cảm thấy gân xanh trên trán đang không ngừng nhảy múa: “Hôn lễ hủy bỏ, đây là một hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?” Tô Thanh Phong cân nhắc rồi nghiêm túc nói: “Dù sao cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, theo như cha thấy, con thành thật gả đi cho rồi, có thể kiếm được một lang quân như vậy, con cũng đâu có chịu thiệt!”
Tô Lạc lập tức phản đối: “Hôn nhân đại sự, sao có thể qua loa như vậy?”
Nàng muốn tìm một người có thể cùng nàng tâm linh tương thông, cầm sắt hòa minh, một đời, một kiếp, một đôi.
“Qua loa chỗ nào chứ?” Tô Thanh Phong kéo con gái sang một bên: “Trông hắn không đẹp sao?”
“Đẹp chứ.”
“Vậy con từng gặp qua tên nào đẹp hơn hắn sao?”
“Chưa từng thấy qua.”
“Vậy không phải, đừng trách cha hạ thấp con, nhìn gương mặt đó của hắn đi, con còn không xứng xách giày cho hắn, bây giờ có thể gả cho hắn chính là tổ tiên tích đức rồi.”
Cmn!
Tô Lạc hít sâu một hơi, nếu người trước mắt không phải là cha nàng, nàng đã đem ông chặt thành tám khúc!
Nhưng nàng vẫn là không nhịn được, đánh tay ông một cái: “Người có phải cha con không vậy? Có người cha nào làm tổn thương con gái mình như vậy sao? Mặt mày, tướng mạo của con gái người, có chỗ nào kém chứ?”
Tô Thanh Phong che cánh tay bị đau: “Con là do ta nhặt được, cũng không phải là con ruột.”
Tô Lạc: “…”
Tô Thanh Phong lại bổ cho nàng một dao: “Huống chi dáng vẻ của con thật đúng là không đẹp mắt bằng người ta.”
Đúng là không còn gì để nói.
Nàng quay đầu bước đi.
Tô Thanh Phong kéo nàng lại: “Ta nói thật con còn không thích nghe?”
“Người đó là nói thật sao?”
“Được được được, con là người đẹp nhất thiên hạ.” Tô Thanh Phong thỏa hiệp, ông lại nói: “Con thực sự không thành thân với hắn à?”
“Không.” Thái độ của Tô Lạc vô cùng kiên quyết.
“Con nghĩ một chút đi, nơi này là Du Phong Đường, ở đây chúng ta chính là chủ, sau khi con và hắn thành thân, hắn cũng không dám bắt nạt con. Tài hoa, tính cách thì để nói sau, nhưng tướng mạo này đúng là hiếm có, ngay trước mắt đây, con có thể tìm được ai đẹp hơn hắn sao? Tất nhiên, lúc còn trẻ cha con so với hắn càng đẹp hơn.”
Tô Lạc lườm ông một cái, lần đầu tiên trong đời nàng nghe được loại chủ ý không biết xấu hổ như vậy: “Con là kiểu người nông cạn như vậy sao?”
Dù nàng rất động lòng với gương mặt đó của hắn.
“Nhị Cẩu đối với con lòng trung không đổi, con sai nó đi hướng Đông nó cũng không dám đi về hướng Tây, tích cách lại càng không phải nói, chỉ là hơi xấu xí một chút. Hay là cha cho phép nó tới cầu hôn?”
Tô Lạc: “…”
Lão già này xưa nay dám nói dám làm.
Giá trị nhan sắc của Nhị Cẩu…
Ờm, thật xin lỗi, làm phiền rồi.
“Người nói đúng, là con nông cạn, con bỉ ổi, đúng là con thèm muốn gương mặt của hắn, ham muốn thân thể hắn.”
“Cho nên con đây là…?”
“Con gả!”
Tô Lạc trả lời vừa thẳng thắn lại vừa quả quyết.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, cùng bật cười: “Ha ha ha…”
Tô Lạc đi thẳng vào gian phòng cưới được sắp xếp đơn giản, nơi này của bọn họ không lưu hành bộ quy tắc bái đường kia, tùy tiện uống một ly rượu là được.
Trong phòng thắp hai cây nến đỏ thẫm, dùng dây đỏ buộc lại, ở giữa dán một chữ hỷ, ngược lại có mấy phần cảm giác vui mừng.
Một người đàn ông mặc áo đỏ an tĩnh ngồi trên giường.
Khi hắn mặc áo tím, tự cao tự đại, không ai sánh nổi; khi mặc áo đỏ vừa hấp dẫn lại vừa khoa trương.
Trên người còn bị trói bằng dây thừng, lại sinh ra một nét đẹp cấm dục.
Đột nhiên Tô Lạc cảm thấy mình có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hắn ta nhìn nàng, ánh mắt không có chút độ ấm nào, khi vừa thấy bộ y phục đỏ trên người nàng, môi mỏng nhếch lên, vừa châm chọc lại ẩn chứa sát ý.
Dù sao cũng là do nàng bắt về, hắn có thể vui vẻ nhìn nàng mới là chuyện lạ á.