Edit: Trà.
Những lời mà Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi nói ra, khiến Ngọc Trí không thể không rùng mình một cái, chọc ai không chọc, lại đi chọc vào tiểu thư nhà bọn họ, trong lòng nàng âm thầm thắp cho những người đó một ngọn nến.
Rõ ràng mấy tên thích khách này không phải là đối thủ của hai người kia, chỉ trong chốc lát chúng đã rơi vào thế yếu.
Người tới đều là tử sĩ, thấy mình sắp thua, lại trốn không được, liền nuốt thuốc độc tự vẫn tại chỗ.
Hiện trường hỗn độn thành một đống, chỉ có chiếc xe ngựa kia, không dính dù chỉ là một giọt máu tanh.
Tô Lạc cưỡi con lừa nhỏ chầm chậm đi từ bên cạnh qua.
Hai người kia đang dọn dẹp hiện trường, không ai thèm nhìn nàng, họ lôi ra một cái bình gốm trắng, đem đổ nước hóa thi ở bên trong lên trên thi thể, chốc lát, thi thể biến mất không một dấu vết.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên, nàng khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp đảo quanh một vòng, cùng lúc đó trong tay nàng liền truyền ra một loại bột không màu không vị.
Một trận gió nổi lên, vừa hay lại hất một góc màn xe lên, tầm mắt Tô Lạc dừng lại trong nháy mắt.
Một nam nhân màu áo tím như mực đang ngồi bên trong xe ngựa, dung mạo tuyệt đẹp lại ẩn chứa mấy phần cô độc, sáng trong như cây ngọc trước gió, rất có dáng vẻ tiên nhân.
Hắn ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt cực kỳ lười biếng, rõ ràng là hắn không hề nhúc nhích chút nào, lại giống như bức tranh sơn thủy bất động, lộng lẫy sáng chói khiến cho người ta không thể nào rời mắt được.
Hắn ta khẽ động mí mắt, dường như là đã nhận ra.
Gió ngừng thổi, màn xe rơi xuống, ngăn trở tầm mắt nhìn tới nam nhân nọ.
Tô Lạc còn chưa nhìn đã, trong đầu đều là khoảnh khắc gặp mặt kinh động lòng người kia.
Đại khái, trích tiên chính là trông như vậy đi.
Đáng tiếc quá!
Cái mành xe kia chẳng biết chọn thời điểm rơi xuống chút nào, nàng không thể nhìn thấy gương mặt chính diện, không thể thưởng thức được toàn bộ phong tư của hắn.
Tô Lạc khẽ thở dài một tiếng, một tiểu lang quân xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc mà.
Nàng mở quạt ngọc ra, đôi môi đỏ mọng khẽ đếm: “Ba, hai, một, ngã.”
Chỉ nghe từ phía sau bên trái truyền tới mấy âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, đôi chủ tớ cả bên trong lẫn ngoài xe ngựa đều đã té xỉu.
Tô Lạc nhích mũi chân một cái, nhẹ nhàng nhảy lên trên xe ngựa.
Tới khi thấy rõ người ngồi trong xe, nàng vô thức hít vào một hơi khí lạnh, cảm thán: “ôi chao, thật đúng là một mỹ nam tử tuấn tú!”
Vừa mới chỉ liếc mắt một cái trong thoáng chốc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người, giờ nhìn thẳng chính diện, Tô Lạc cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng sắp bị hắn lấy đi mất rồi.
Nhớ tới vị cô nương kia của Chu gia, cũng khó trách hắn muốn đào hôn.
Tô Lạc nắm cằm hắn, chép miệng nói: “Mặc dù ta rất động tâm đối với mặt của ngươi, nhưng ta là người sống có nguyên tắc, hử?”
Tô Lạc nghi ngờ một lúc, kéo cổ áo của hắn ra, nhìn kỹ ở giữa ngực hắn có thể thấy một điểm đen.
“Đáng tiếc, người đẹp như vậy, lại là một kẻ đoản mệnh.”
Nàng lấy ra một sợi dây thừng từ trong nạp giới, nhanh chóng trói gô hắn lại, lại đút cho hắn một viên đan dược khiến hắn tạm thời mất đi linh lực, nhất thời Tô Lạc không nhịn được mà sờ sờ hai cái.
Chậc chậc, cơ ngực này, đẹp quá!
Bên kia, Ngọc Trí đã ném hai tên thị vệ xuống khỏi xe, nàng nhảy vào vị trí phu xe: “Công tử, ngồi cho vững, chúng ta xuất phát đây!”
Tô Lạc tới từ thế kỷ XXI, nàng là đệ tử của vua trộm đạo nức tiếng, bởi vì đi ăn trộm cây sinh mệnh mà phải mất mạng, vừa mở mắt ra một cái nàng đã ở thế giới khác rồi.
Nơi nàng sống bây giờ được gọi là Huyễn linh giới, coi việc tu luyện là chính, cấp thấp nhất là Xích linh, theo thứ tự lần lượt tới Cam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử. Hễ là người tu luyện tới Tử linh đều phải chịu đựng thiên kiếp tẩy tủy, nếu có thể thành công độ kiếp, không chỉ có thể tăng mạnh tu vi mà còn kéo dài tuổi thọ.
Trừ những thứ này ra, mỗi người ở nơi này đều có thể gọi huyễn linh của mình ra từ khi mười tuổi.
Ngày thứ hai sau khi nhập vào thân thể này, Tô Lạc đã kêu gọi huyễn linh của mình, người kêu gọi huyễn linh thành công, bên trong linh hải đều có một viên tròn màu bạc.