Tô Lạc chớp chớp mắt: “Hả?”
Tam công chúa: “Không phải đã nói với tẩu rồi sao? Vị cô nương vừa nãy là Liễu Thanh Tư, con gái của cậu muội, nàng ta và Thái tử ca ca đã được đính hôn từ trong bụng mẹ, sau đó ca ca sảy ra chút chuyện, nàng ta liền vội vàng tìm tới hủy hôn .”
Trước kia Tam công chúa cũng rất thích Liễu Thanh Tư, xinh đẹp, linh lực lại mạnh, nhưng từ sau khi Thái tử ca ca xảy ra chuyện, nàng ta liền trở mặt vô tình.
Sau đó, Quảng Nguyên Tử mang ca ca rời đi, nàng ta lại mặt dày tới nói xin lỗi.
Tam công chúa lớn như vây, vẫn là lần đầu thấy nữ nhân không biết xấu hổ như thế!
Tô Lạc mỉm cười: “Ừm, những thứ này quản gia đã nói qua với ta.”
Tam công chúa thấy trên mặt Tô Lạc không có chút không vui nào, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhưng mà tỷ vẫn phải đề phòng nàng ta một chút. Lúc ra ngoài, nhớ mang theo nhiều hộ vệ, Liễu Thanh Tư cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, nàng ta rất xấu xa! Một khi nữ nhân bắt đầu ghen tị sẽ vô cùng đáng sợ, muội nghi ngờ nàng ta sẽ âm thầm ám hại tỷ!”
Trong lòng Tô Lạc hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ Tam công chúa sẽ nói thẳng ra như vậy.
Ánh mắt Liễu Thanh Tư nhìn nàng đúng là mang theo ý xấu, mặc dù nàng ta đã cố gắng che dấu, Tô Lạc cũng đã nhận ra.
Chỉ là không ngờ tới Tam công chúa ngây thơ đơn thuần như vậy lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Liễu Thanh Tư ư?
Ha, Tô Lạc nàng chưa từng sợ bất kỳ ai, ngược lại nàng muốn thử xem nàng ta có bản lãnh gì đó.
Chạng vạng tối Mộ Dung Uyên mới trở về phủ, một lát sau liền có người tới bẩm báo chuyện lúc chiều với hắn.
“Sau này lúc ta không ở trong phủ, nếu Liễu Thanh Tư đến cửa viếng thăm nhất định phải ngăn lại!”
“Dạ.”
Vừa đi tới hoa viên, Mộ Dung Uyên đã nghe thấy âm thanh nữ nhân cười đùa từ bên trong truyền ra.
Hắn dừng chân, ghé mắt.
Cách đó không xa, Tô Lạc đang dùng linh lực điều khiển một dòng nước ngưng đọng ở trên đầu, nàng chế ngự lượng nước, mưa nhỏ rơi xuống rả rích, hình thành trên không trung một cái cầu vồng nho nhỏ.
Cạnh đó là một hồ sen, cá vàng trong nước bị nàng dùng linh lực bao quanh trôi lơ lửng trên không.
Trong chốc lát, xuang quanh hai người đều bị cá vàng xinh đẹp bao vây.
Thật là mỹ luân mỹ hoán.
Kẻ lãng phí linh lực giống như nàng, đúng là người đầu tiên.
Tam công chúa vỗ tay không ngừng: “Tẩu tẩu, tẩu thật là lợi hại!”
“Đương nhiên.” Tô Lạc chẳng khiêm tốn chút nào, khuôn mặt nàng tươi cười, vừa quay đầu lại giống như trăm hoa đua nở, rực rỡ mê người.
Mộ Dung Uyên lẳng lặng nhìn nàng, dường như hết thảy ánh sáng xung quanh đều biến mất, mà nàng lại trở thành ánh sáng duy nhất còn tồn tại trong cuộc đời hắn.
Hình như Tô Lạc đã phát hiện ra, nàng liếc nhìn, nơi vỗn lẽ phải có một người đang đứng, chỉ còn lại một vài cành lá nhẹ nhàng lay động.
Ơ? Người vừa đứng ở chỗ đó là ai?
Mộ Dung Uyên cũng không biết vì sao, vào lúc Tô Lạc nhìn đến, lại lựa chọn chạy trốn theo bản năng.
Sau khi rời khỏi hoa viên một lát, hắn mới dừng chân lại, tại sao hắn lại bỏ chạy?
Thoải mái đứng ở chỗ đó không được ư?
Chạy cũng chạy rồi, bây giờ không thể quay lại được.
Mộ Dung Uyên trở lại thư phòng, Dạ Ảnh đã chờ ở đó.
Dạ Ảnh đưa đan dược mà Tô Lạc tặng trả lại cho Mộ Dung Uyên: “Sư phụ nói, thuốc này có thể tạm thời áp chế chất độc trong người huynh, huynh có thể yên tâm ăn. Tốt nhất là phải tìm ra chủ nhân chế tạo ra loại thuốc này, có thể đối phương có cách giải độc Ly Thương.”
Tô Lạc là người cho hắn đan dược.
“Đi điều tra Tô Lạc một chút.”
“Vâng.” Dạ Ảnh rời đi.
Mộ Dung Uyên đổ một viên thuốc ra ăn, sau đó ngồi xếp chân trên sạp mềm điều tức, một nén nhang sau; hắn chậm rãi mở mắt, vội vàng kéo cổ áo ra, thấy vệt đen ở ngực rút ngắn đi một chút, trong lòng vui như thể bước tới ngàn tầng mây.