Chương 17: Liễu Thanh Tư tới cửa khıêυ khí©h

Tô Lạc vừa ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Kết quả của việc ngủ lâu như vậy chính là cảm giác toàn thân giống như bị xe cán qua, cực kỳ đau nhức.

Tô Lạc ngồi dậy, mái tóc xõa xuống trước ngực, vẻ đẹp trời sinh, khó nói nên lời, mắt nàng còn lim dim buồn ngủ, trong mắt lấp lám ánh nước, vừa ngước nhìn lên khiến cho vạn vật xung quanh ảm đạm phai màu.

Sự chú ý của nàng rơi vào con chim sơn ca trên bậu cửa sổ.

Vào lúc nàng nhìn qua, con chim kia cũng nghiêng đầu nhìn nàng.

Một người một chim cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.

Chần chừ hồi lâu, con chim sơn ca đậu lên vai nàng.

Tô Lạc gỡ bức thư buộc trên chân nó xuống, những dòng chữ viết rất đẹp đập vào mắt nàng.

Nàng cười khúc khích: “Lại còn có người vội vàng tới tặng tiền.”

Một ngọn lửa xuất hiện từ trong tay nàng, bức thư cháy sạch không còn một mảnh.

Ngón trỏ chạm vào mỏ chim sơn ca: “Có tiền không kiếm chính là đồ ngốc.”

Tô Lạc ngáp một cái, lười biếng đi tới bên cạnh bàn, trả lời thư, để cho con chim nhỏ mang đi.

Khi nàng ăn cơm trong phòng xong, quản gia liền đến.

“Thái tử phi, Tam công chúa và Liễu cô nương tới.”

Từ sau khi Tô Lạc trở thành Thái tử phi tương lai, người trong phủ đều trực tiếp gọi nàng là Thái tử phi, Tô Lạc đã sửa mấy lần, bọn họ vẫn gọi như vậy, nàng cũng đành mặc kệ.

Thích gọi thế nào cũng được, dù sao nàng cũng chẳng bị mất miếng thịt nào.

Sau khi hôn sự của hai người được quyết định, đủ loại thiệp mời Tô Lạc tham gia yến tiệc nối liền không dứt, dù sao Mộ Dung Uyên đã nói, nếu nàng không thích thì không cần để ý tới.

Không ngờ lại có người không chịu nổi mà chạy tới phủ Thái tử luôn.

Tô Lạc: “Thái tử đâu?”

Quản gia nói: “Điện hạ đã đi ra ngoài.”

“Có biết khi nào trở về không?”

“Tạm thời không rõ.”

Tô Lạc nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tam công chúa và Thái tử có quan hệ như thế nào? Liễu cô nương kia lại là ai nữa?”

Quản gia trả lời từng việc một.

Trong lòng Tô Lạc cũng đã hiểu sơ sơ: “Thì ra nàng chính là vị hôn thê tiền nhiệm của Điện hạ nhà các ngươi, vậy ta phải tiếp đón chu đáo rồi, Ngọc Trí, giúp ta rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen.”

Ngọc Trí: “Tuân lệnh, tiểu thư.”

Gặp tình địch, dĩ nhiên là phải đẹp hơn đối phương rồi.

...

“Sao còn chưa đến?” Tam công chúa ở trong phòng trông mong ngóng đợi, nếu không phải sợ Thái tử ca ca sẽ làm khó dễ, nàng đã sớm không chịu được mà tự mình đi vào bên trong tìm người.

Liễu Thanh Tư che miệng cười mỉm: “Công chúa đừng nóng vội, mỹ nhân đều đáng để chờ đợi, nói không chừng tẩu tẩu tương lai của người chính là một tiên nữ hạ phàm đó.”

Tam công chúa mới chỉ mười một mười hai tuổi, ngây thơ hoạt bát, không hiểu ra thâm ý trong lời nói của Liễu Thanh Tư, nàng vui vẻ nói: “Đó là đương nhiên, Thái tử ca ca tuấn tú như vậy, Thái tử phi phải là người vô cùng xinh đẹp mới có thể xứng với huynh ấy.”

Nụ cười của Liễu Thanh Tư nhạt đi mấy phần, hai người các nàng đã đến hơn nửa canh giờ, Tô Lạc kia vẫn chậm chạp chưa chịu tới.

Đúng là khinh người quá đáng.

Liễu Thanh Tư: “Không biết Thái tử phi tương lai đang làm gì? Chúng ta tới đây lâu vậy rồi, sợ là tiên nữ cũng đã trang điểm trưng diện xong rồi chứ?”

Người hầu trong phủ Thái tử mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả câm giả điếc.

Liễu Thanh Tư tức điên người, nén giận nói với Tam công chúa: “Công chúa, có cần sai người đi thúc giục hay không?”

Tam công chúa tri kỷ nói: “Không phải vừa rồi tỷ nói mỹ nhân đều đáng để đợi chờ sao? Chờ một lát có sao đâu? Dù sao hôm nay bổn công chúa rất rảnh rỗi, chờ lâu một chút cũng không sao, nếu Liễu tỷ tỷ có việc bận, có thể không cần ở đây cùng ta.”

Nội tâm Tam công chúa khinh bỉ nói: Ta cũng không ngu ngốc như Nhị tỷ, bị người ta nói vài ba lời liền bị lay động, nhưng mà nói ra, Thái tử phi tẩu tẩu cũng để cho bọn ta chờ hơi lâu rồi nhỉ?

Aizz, biết thế đã không đi cùng Liễu Thanh tư.