Edit: Trà
Tô Thanh Phong: “Nếu ta nói tất cả mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp, con có tin không?”
Tô Lạc: “Nếu như hắn không trúng phải thế gian kỳ độc Ly Thương, thì những lời này, con sẽ tin. Nhưng hắn lại cố tình trúng phải loại độc này. Phàm là người trúng độc Ly Thương, chỉ có năm năm tuổi thọ, trong vòng năm năm này, mỗi ngày người đó đều phải chịu đựng nỗi thống khổ bị độc tính ăn mòn, cuối cùng ngũ tạng suy kiệt, toàn thân thối rữa mà chết.”
“Xin hỏi cha, người nỡ lòng nào gả con gái mình cho một trượng phu đoản mệnh như vậy chứ? Nếu độc này không giải được, con gái người sẽ phải làm quả phụ đó.” Ánh mắt Tô Lạc càng ngày càng lạnh, dù trên mặt nàng đang nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Tô Thanh Phong á khẩu không trả lời được.
Tô Lạc nói tiếp: “Mà khắp thiên hạ, người có thể giải được loại độc này chỉ có một mình con, cha nói xem có phải rất trùng hợp hay không?”
Tô Lạc đang cười, nhưng trong mắt nàng chẳng có chút ấm áp nào, so với đêm tối còn lạnh lẽo hơn ba phần, nhìn tới mức da đầu Tô Thanh Phong tê dại.
Ông buông vũ khí đầu hàng: “Được lắm được lắm, ta thua, ta chịu thua rồi được chưa?”
“Ừ hừ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị, nếu cha còn dám lừa con, bây giờ con liền hạ độc, để người sống không bằng chết!”
Tô Thanh Phong: “…”
Được thôi, ông nhặt một đại tôn phật trở về rồi.
Tô Thanh Phong thở dài một cái: “Không phải con đã đoán ra hết rồi sao?”
“Đoán được là một chuyện, từ trong miệng cha biết được lại là một chuyện khác, cha biết được thân phận của con từ lúc nào?”
Tô Thanh Phong nhàm chán gãi đầu, ngồi xuống cạnh Tô Lạc: “Khoảng một năm trước đi, ban đầu ta không nghĩ tới là con, là chính con tự mình luyện chế đan dược cho ta ăn, sau đó ta lại nghĩ, những ngày con rời khỏi Du Phong Đường cùng với việc Y Thánh xuất hiện có mối quan hệ lớn lao, trong lòng ta liền bắt đầu nghi ngờ. Sau đó ta nghe tin Mộ Dung Uyên trở về, liền trù tính một vở kịch như vậy.”
Ông nghĩ rằng, nếu gả Tô Lạc cho Mộ Dung Uyên, dù gì nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu.
“Người nên vui mừng vì dáng dấp Mộ Dung Uyên không tệ.” Nhan sắc này, nàng rất vừa lòng.
Tô Thanh Phong phản bác: “Nếu hắn xấu xí ta có thể để con gả tới sao? Tuy ta không phải cha ruột của con, nhưng cũng sẽ không làm hại con.”
Tô Lạc hừ lạnh: “Ai biết được người có thể hay không vì sư muội của mình, vừa quay đầu liền bán con đi?”
Tô Thanh Phong: “Không biết, con không muốn ta cũng sẽ không ép con đâu phải không?”
Tô Lạc quay mặt đi chỗ khác.
Tô Thanh Phong đẩy nàng một cái: “Con nhìn đi, Mộ Dung Uyên là Thái tử nước Kim, nhớ năm đó hắn cũng là một người rất có thiên phú, nếu con có thể giải độc cho hắn, hắn có thể tu luyện lại lần nữa. Hắn có sắc, có quyền, linh lực lại cao cường, người như vậy trở thành phu quân của con, con chiếm lời lớn rồi đúng không?”
“Không hề.” Tô Lạc cự tuyệt.
Tô Thanh Phong sửng sốt một lát, coi như không nói tới Mộ Dung Uyên, dựa trên giao tình giữa hai cha con bọn họ nàng cũng nên đáp ứng chứ?
Ông nghĩ trăm lần cũng không ra lý do: “Tại sao?”
Giọng nói của nàng ác liệt: “Không cứu được, chờ chết đi.”
Tô Thanh Phong: “…”
Ông nghiến răng nghiến lợi, vỗ sau ót Tô Lạc một cái: “Nha đầu chết tiệt, có phải do mấy ngày nay ta không dạy dỗ con, cánh con liền cứng rồi đúng không? Con có thể cứu một người xa lạ, tại sao lại không thể cứu hắn?”
“Đau… Lão già thối, cha còn dám đánh con, có tin con thật sự không cứu luôn không!” Tô Lạc xoa xoa sau ót, mặt đầy phiền muộn.
Ra tay không biết nặng nhẹ, nàng đau muốn chết.
Tô Thanh Phong áy náy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là cha sai rồi, con có đau không? Ta xoa cho con nha?”
“Khỏi đi!” Tô Lạc không chút khách khí đẩy tay ông ra: “Cha cái này chính là trọng nam khinh nữ, vì sư muội kia của mình, vậy mà lại bán đứng con, con đã hiểu thấu người rồi! Xí!”