Edit: Trà mới đi quân sự về.
Mộ Dung Uyên vừa mới tới Đình Liên Hoa đã nghe thấy mẫu hậu của hắn nói muốn để cho Tô Lạc và hắn thành thân lần nữa.
Mắt hắn lóe lên, theo bản năng nhìn về phía Tô Lạc, muốn nghe thử câu trả lời của nàng.
Có ai ngờ nữ nhân không biết phải trái này lại không muốn gả cho hắn?
Mộ Dung Uyên cười khẩy trong lòng, bước một bước dài, đi tới: “Lạc Lạc, nàng nói như vậy, khiến ta đau lòng lắm, rõ ràng buổi tối hôm đó nàng đâu có nói như thế.”
Tô Lạc: “???”
Tối hôm đó? Là tối ngày nào thế?
Nàng đâu có làm chuyện gì đâu?
Nhưng Tô Lạc cũng không dám như cây ngay không sợ chết đứng mà nói ra khỏi miệng, hôm đó nàng uống rượu, đã có chút say, biết đâu đã trêu ghẹo hắn mấy lần.
“Nàng nóng lòng từ chối như vậy, hay là muốn bội tình bạc nghĩa với ta?”
Lần này không chỉ Hoàng hậu, ngay cả ánh mắt Tô Thanh Phog khi nhìn nàng cũng thay đổi.
Tô Lạc chối ngay: “Không phải ta, ta không có, ta oan uổng.”
“Ha” Mộ Dung Uyên cười khẽ một tiếng, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.
Sau khi hắn gặp đại nạn, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sắc mặt cũng mang theo bộ dạng bệnh tật thiếu sức sống, hắn yếu ớt lùi về phía sau một chút: “Đêm động phòng, không phải là nàng áp ngã ta xuống giường kéo quần áo của ta sao? Nếu như bây giờ nàng không muốn thừa nhận, ta cũng chẳng có gì để nói, dù sao thân thể ta hiện tại, cũng không có người nào đồng ý gả cho ta.”
Hắn rũ mắt, một bộ dáng vô cùng tủi thân, thật là khiến cho lòng người mềm nhũn.
Tô Lạc: “…”
Đúng là tửu sắc hại thân! Sớm biết thế nàng không nên uống rượu!
Ngay cả Tô Thanh Phong cũng không nhìn nổi nữa: “Tô Lạc, chuyện này là do con không đúng.” Tính tình của con gái nhà mình chẳng lẽ ông còn không rõ? Nếu không phải Ngọc Trí xông vào, khéo nàng đã ăn thịt con nhà người ta luôn rồi.
“Hôn sự là do con tự mình đồng ý, sao con có thể nói lời không giữ lời được? Hôn sự ngày đó của hai đứa là do một tay ta tổ chức, do toàn bộ người của Du Phong Đường làm chứng, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột.”
Hoàng hậu đã định xong mối hôn sự này chỉ bằng một lời nói, sau đó vội vã trở về cung, xế chiều hôm đó thánh chỉ tứ hôn liền được ban xuống.
Ngày tháng cử hành hôn lễ, chính là ngày Tô Lạc vừa đủ tuổi cập kê.
Tốc độ này, hiệu suất này, Tô Lạc còn có thể nói gì đây?
Tính toán một chút, Thái tử điện hạ có mạo có quyền, dù sao nàng cũng chẳng mất mát gì
Chỉ là thân thể kia...
Yếu đuối như gà.
Tô Lạc đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, động tác tiếp thánh chỉ của nàng ngừng một lát, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Tô Thanh Phong đang đứng bên cạnh.
Công công truyền chỉ: “Tô cô nương?”
Sắc mặt Mộ Dung Uyên thâm trầm nhìn nàng một cái, sau đó nhàn nhạt dời mắt đi, hắn và nàng cùng nhau quỳ xuống đất, cúi đầu nghịch miếng ngọc bội đeo bên hông.
Tô Thanh Phong thúc giục nàng: “Ngớ ra làm gì thế? Mau tiếp thánh chỉ đi.”
Tô Lạc nhấp môi dưới, sau cùng cũng tiếp nhận thánh chỉ.
Công công ban chỉ thở phào nhẹ nhõm, nói một đống lời chúc phúc, sau đó vội vàng trở về cung phục mệnh.
Sau khi Tô Lạc nghe xong một đống lời chúc phúc, nàng cũng trở về phòng, trước khi hôn lễ diễn ra, nàng và Tô Thanh Phong ở ngay tại phủ Thái tử.
Tô Lạc ngồi trên sạp mềm, nhìn thánh chỉ đang cầm trong tay, nghi ngờ híp híp mắt.
Chuyện Thái tử điện hạ muốn thành thân lập tức được lan truyền rộng khắp Kim Quốc.
Mộ Dung Uyên, Tô Lạc, Liễu Thanh Tư trở thành tiêu điểm thảo luận trên cả nước trong nháy mắt.
Liễu Thanh Tư không ngừng đập các đồ vật trong khuê phòng tới nát bét.
Nha hoàn khuyên nàng: “Tiểu thư, người bình tĩnh một chút đi!”
“Bình tĩnh, sao ta bình tĩnh nổi? Huynh ấy muốn thành thân với nữ nhân khác, ngươi nói ta làm sao bình tĩnh được đây?” Liễu Thanh Tư lại đập nát một bình hoa thượng hạng.
Lúc Liễu Hạc đi vào suýt thì bị mảnh vỡ văng ra làm bị thương, ông quát lên: “Quấy rối đủ chưa?”
Liễu Thanh Tư vội vàng buông món đồ trong tay xuống, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cha.”