Edit: Trà
Mộ Dung Uyên vừa rời khỏi thiên thính không bao lâu, thì có một tên sai vặt vội vàng chạy tới bẩm báo: “Phạm nhân hôm qua ngài mang về là sư huynh của Hoàng hậu nương nương, nương nương đã mang người đi rồi ạ.”
Ánh mắt Mộ Dung Uyên chợt trở nên sắc bén: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Đình Liên Hoa.”
…
Tô Lạc không ngờ tới đã sống ngần ấy năm, lại vẫn có thể chứng kiến vở kịch cẩu huyết cha nàng gặp lại tiểu sư muội mà ông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng.
Càng không ngờ tới chính là, vị mỹ nhân này lại là đương kim Hoàng hậu, nam nhân hôm qua nàng bắt đi là đương kim Thái tử.
Cũng may cha nàng quen biết với Hoàng hậu, nếu không dù có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.
“Sư huynh, muội không ngờ đã nhiều năm như vậy, còn có một ngày được gặp lại huynh, suốt những năm nay huynh đã đi đâu?”
Tô Thanh Phong chán nản cúi đầu: “Xin lỗi sư muội, huynh có nỗi khổ khó lòng nói ra được.”
Hoàng hậu nói: “Huynh không muốn nói cũng được, vậy huynh có biết mấy năm huynh mất tích, cha muội đã rất lo lắng cho huynh.”
“Sư phụ lão nhân gia ông ấy vẫn khỏe chứ?”
Hoàng hậu hừ một tiếng: “Huynh muốn biết, vậy thì tự mình đi gặp người đi.” Môi Tô Thanh Phong giật giật, không lên tiếng.
Ông là đại sư huynh, lẽ ra phải quản lý sư môn, năm đó vừa đi đã là hai mươi năm, ông không còn mặt mũi trở về gặp sư phụ.
Hoàng hậu nương nương nhìn Tô Lạc đang đứng bên cạnh, khẽ nhướng mày: “Vị cô nương này là…”
Tô Lạc quy củ trả lời: “Con là Tô Lạc, là con gái của sư huynh ngài, nhưng mà con là do ông ấy nhặt về, không phải con ruột.”
Nhìn ánh mắt của cha nàng dành cho nữ nhân này, cũng biết rõ bà ấy chính là ánh trăng sáng trong lòng ông.
Loại chuyện dễ dàng khiến người khác hiểu nhầm này, rất cần phải nói rõ ràng.
Tô Lạc nháy mắt với Tô Thanh Phong ngụ ý “Con quá là giỏi đi”, nhưng ông lại thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn nàng.
Nha đầu thối, đừng có nói linh tinh.
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt Hoàng hậu: “Sư huynh, huynh...”
Tô Thanh Phong vội vàng giải thích: “Đừng nghe nó nói linh tinh, nha đầu này từ bé đã thích đối đầu với ta, động một tí là muốn cắt đứt quan hệ cha con với ta, nó là con ruột của ta.”
Ông đi tới bên cạnh Tô Lạc, âm thầm cảnh cáo nàng một trận: Phối hợp với ta nhanh lên.
Tô Lạc híp híp mắt, nhìn Hoàng hậu một cái, lại nhìn cái trán đang khẩn trương tới mức toát mồ hôi của Tô Thanh Phong, nở một nụ cười xấu xa.
Sau gáy Tô Thanh Phong chợt lạnh.
“Thì ra là như vậy.” Hoàng hậu yêu kiều cười một tiếng, bước tới kéo tay Tô Lạc, thân mật nói: “Chuyện của con với Uyên nhi, ta đã biết rồi, con yên tâm, ta sẽ thay con chủ trì công đạo.”
Tô Lạc: “Không cần, thật ra thì mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm, coi như chúng con hòa nhau là được.” Nàng trói hắn mang về Du Phong Đường, hắn bắt nàng vào đại lao phủ Thái tử, không ai nợ ai.
“Làm sao có thể coi là hòa nhau được? Con đã gả cho Uyên nhi, theo lý phải có thập lý hồng trang, cưới hỏi đàng hoàng, hôn lễ qua loa như vậy đúng là quá thiệt thòi cho con. Con yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Uyên nhi bù lại cho con một hôn lễ, để cho con phong phong quang quang xuất giá.”
Tô Lạc càng nghe lại càng thấy sai sai, khi nghe được câu cuối cùng miệng đã mở to tới mức có thể nhét được quả trứng gà: “Không không không, Hoàng hậu nương nương, người nghe con nói, mọi chuyện đều là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!
Nàng có ăn tim hùm mật gấu cũng không dám mơ tưởng tới sắc đẹp của Thái tử điện hạ.
Có câu nói là người không biết thì không sợ, giờ đã biết rồi, sao nàng còn dám chứ?
Nàng cũng không muốn bị thiết kỵ bao vây lần nữa.
“Tại sao? Lẽ nào con cũng coi thường hoàng nhi của ta?”
“Không, là con không xứng.”
Lão già thối, nhanh ra đây nói vài câu đi.
Móa, lại giả vờ chết rồi sao?