Edit: Trà.
Hoàng hậu nghe Tô Lạc giải thích xong, trong lòng có chút tiếc nuối, thì ra hai đứa chưa động phòng.
Nhưng mà cũng không sao, tương lai còn dài, còn đầy cơ hội.
“…Thật ra là vì ta bắt nhầm người, hạ nhân truyền lời không chuẩn, mới gây ra chuyện rắc rối như vậy, nếu không tin người có thể hỏi cha ta.”
Tô Lạc chỉ vào phòng giam cách vách, quái lạ, sao lúc này lão thất phu lại yên tĩnh như vậy?
Nếu là ngày thường đã sớm nhảy lên để giải tích.
“Cha ngươi?” Hoàng hậu nhìn về phía phòng giam bên cạnh, người kia chỉ lộ ra cho bà một bóng lưng.
Tô Lạc vẫy vẫy tay với ông: “Lão đầu, mau nói đi.” Giả bộ thâm trầm cái gì?
Rồi lại nhặt từ dưới đất một thứ đồ chơi không rõ là thứ gì ném về phía ông: “Nói ra đi.”
Tô Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi trợn mắt lườm Tô Lạc một cái, chậm chạp không lên tiếng.
Ông có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú tới từ người sau lưng mình.
Thôi, dù sao cũng chạy không thoát.
Tô Thanh Phong hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, đối diện với sự kinh ngạc của nữ nhân kia, ông khẽ mỉm cười nói: “Sư muội, đã lâu không gặp.”
Tô Lạc: “…”
Đùa gì vậy?
Thiên thính phủ Thái tử, Liễu Thanh Tư nhìn về nam nhân ở trên, trong lòng hỗn tạp, nhất thời, chua ngọt đắng cay, hàng trăm cảm xúc cùng xuất hiện: “Muội vốn tưởng rằng huynh sẽ không chịu gặp muội.”
Mộ Dung Uyên lười biếng ngồi xuống, trong tay nghịch một miếng ngọc bội trong tay, thờ ơ cười nhạt: “Nếu như không phải vì nể mặt cậu, thì ta cũng sẽ không gặp cô.”
Sắc mặt Liễu Thanh Tư trắng nhợt, ả ta không nghĩ tới hắn sẽ không chừa cho mình chút thể diện nào: “Thật ra thì, hôm nay ngoài việc tới gặp huynh ra, còn có một chuyện khác.”
“Nói nghe một chút.”
“Muội đã tìm được tung tích của Y Thánh.”
Ánh mắt Mộ Dung Uyên thoáng động, Ly Thương là độc mạnh nhất thế gian, nghe đồn chỉ có Y Thánh mới giải được, đáng tiếc vị này xưa nay giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai biết rõ diện mạo thật sự ra sao.
Điều khiến cho người này vang danh thiên hạ là ba năm trước, Y Thánh đã từng ra tay cứu được một người cũng trúng độc Ly Thương giống hắn.
Người nọ đã hứa với Y Thánh tuyệt đối sẽ không lộ ra bất kỳ tin tức gì với bên ngoài, Quảng Nguyên Tử tới tìm hắn mấy lần cũng không có kết quả gì.
Tại sao Liễu Thanh Tư lại biết được?
Trong lòng Mộ Dung Uyên cân nhắc một lát: “Điều kiện của cô là gì?”
Liễu Thanh Tư khẽ cắn môi, đau lòng nhìn hắn hồi lâu rồi mới nói: “Ở trong lòng của huynh, dù muội đối xử với huynh có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là vì có mục đích khác phải không?”
“Liễu cô nương tự mình hiểu rõ là được, không cần phải nói ra như vậy.” Bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, tính tình Liễu Thanh Tư như thế nào, chẳng lẽ hắn còn không rõ hay sao?
Vốn dĩ, hắn cũng không thích Liễu Thanh Tư, định vào ngày sinh nhật mười tám tuổi sẽ giải trừ hôn ước, ai ngờ tới sự tình lại trở nên như ngày hôm nay.
Nhưng mà cũng tốt, ít ra cũng khiến phụ hoàng và mẫu hậu thấy rõ bộ mặt thật của Liễu gia.
Trong chốc lát, hai mắt Liễu Thanh Tư đã đong đầy nước mắt: “Huynh nghĩ ta là loại người như vậy sao? Cho nên ngay cả một câu biểu muội cũng không muốn gọi.”
Mộ Dung Uyên không muốn tốn thòi gian ở nơi này hư tình giả ý với nàng ta: “Nếu Liễu cô nương đã không có chuyện gì muốn nói, thứ lỗi bổn Thái tử không phụng bồi.”
“Khoan đã.” Liễu Thanh Tư kìm nén nỗi buồn, nàng ta đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Uyên: “Nếu muội tìm thấy Y Thánh, muội muốn huynh hứa với muội một chuyện.” Nếu hắn đã cho rằng nàng có mục đích mà tới, vậy thì nàng đành chiếu theo ý hắn.
Mộ Dung Uyên giễu cợt: “Không phiền Liễu cô nương bận tâm, đây là chuyện của ta.”
Nói xong nhưng lời này, Mộ Dung Uyên đã rời đi chẳng buồn quay đầu lại, mặc kệ Liễu Thanh Tư ôm một bụng tức ở sau lưng hắn.
Mộ Dung Uyên, ta nhất định sẽ tìm được Y Thánh trước huynh!