Edit: Trà.
“Một ly rồi lại hai ly~, sặc cay chảy đầy nước mắt~, sinh ra vào thời xấu xí ~, hảo hán ngoảnh đầu bước đi…”
Nắng chiều dần tắt, hoàng hôn buông xuống.
Trên quan đạo rộng rãi chẳng có mấy người đi. Một thiếu niên áo trắng cưỡi trên lưng con lừa nhỏ, tay cầm quạt ngọc, nghêu ngao hát khúc ca không đường hoàng.
Tiếng hát vang ra tới đâu, chim muông bay tán loạn tới đó.
Một chiếc xe ngựa chạy vụt qua, tốc độ xe hơi nhanh, không biết là vô tình hay cố ý, bánh xe nghiến thẳng qua vũng nước mưa còn đọng lại sau trận mưa tối qua, khiến nước mưa bắn tung tóe lên khắp người thiếu niên.
Tiếng hát ngưng bặt, thiếu niên cúi đầu, vạt áo chỗ bị hắt nước bẩn loang lổ nổi bần bật trong mắt, không cần nhắc tới những chỗ khác ra sao.
Sắc mặt nàng trầm xuống, vốn cũng định rộng lượng không buồn so đo, nhưng hết lần này tới lần khác, trong xe ngựa truyền ra tiếng cười nhẹ.
Giọng cười trong như ngọc thạch, lanh lảnh êm tai, nhưng lại khiến thiếu niên vô cùng không vui.
Làm nàng cả người đầy bùn đất, đã không xin lỗi thì thôi, lại còn dám cười nhạo nàng?
“Ha” Thiếu niên cười lạnh một cái, trước giờ nàng vốn là kẻ nhỏ nhen thích ghi thù.
“Tiểu thư…”
Thiếu niên liếc xéo người đang dắt lừa, lật cổ tay, quạt ngọc nặng nề đập lên đầu nàng ta: “Gọi công tử.”
Ngọc Trí che đầu, hai mắt sáng lên, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, là bọn họ phải không?”
Vẻ mặt muốn làm chuyện xấu lại có tật giật mình của nàng ta khiến Tô Lạc bật cười: “Đồng Dao nói khi nào bọn họ sẽ đi qua nơi này?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là khoảng giờ Tuất.” Ngọc Trí cầm một cái áo khoác từ trong nạp giới ra cho nàng thay.
Chợt nghe thấy phía trước truyền tới âm thanh ẩu đả, chủ tớ hai người vội vàng đi về phía phát ra tiếng động.
Cách chỗ các nàng không xa, có mấy chục tên áo đen vây quanh một chiếc xe ngựa kín mít, mà chiếc xe ngựa kia, cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tô Lạc một thân lấm lem bùn.
Ở trong xe ngựa chỉ có hai người, họ phối hợp với nhau rất ăn ý, dù số lượng người ít hơn hẳn, vẫn có thể bảo vệ chiếc xe ngựa kia chu toàn.
Vây quanh xe ngựa đều là những tên áo đen võ công cao cường, thực lực nhìn chung đều từ Cam Linh trở lên, không thể coi thường.
“Công tử, người lại ra ngoài mời đám người này tới sao?”
“Chuyện này là ai sắp đặt vậy?”
Chủ tớ hai người đồng thời mở miệng, sau khi sửng sốt một chút lại đồng thanh nói:
“Ta không có.”
“Nô tỳ không biết.”
Ngọc Trí: “Vậy những người này…”
Tô Lạc khép quạt ngọc chống cằm, trong giây lát đôi mắt long lanh như nước hồ ngày thu trở nên trong trẻo vô cùng: “Phần nhiều là sợ chúng ta không làm xong việc, nên lại sắp xếp những người khác, mặc kệ rốt cuộc bọn họ do ai phái tới, cũng không thể cướp việc làm của ta, đi qua đó nhìn một chút.”
Đao kiếm vô tình, Tô Lạc chẳng qua chỉ là một Cam Linh nho nhỏ, nàng không muốn chen vào đó góp vui, nếu không may bị linh khí ảnh hưởng tới, chẳng phải là chuốc tội vào người hay sao.
Nàng lôi một nắm hạt dưa từ trong túi ra, thành thành thật thật trốn ở phía sau, bày ra một tư thái chờ hóng hớt trò vui.
Cũng không biết kẻ ở trong xe ngựa này đã đắc tội người nào, lại khiến cho người ta phải điều động tới thích khách cấp Hoàng Linh, đầu năm nay, có thể tu luyện tới Hoàng Linh quả là một chuyện vô cùng khó khăn.
Tô Lạc lúc này chỉ là Cam Linh, ở Huyền linh đại lục đã được xem là nhân tài hiếm có.
Linh lực vây quanh hai người ở trong xe ngựa kia vô cùng nồng đậm, nhìn kỹ vậy mà lại là Hoàng Linh tột đỉnh, còn cách Lục Linh chỉ vẻn vẹn một bước xa.
Chà, đúng là mạnh thật.
Tô Lạc chau mày: “Người mà chúng ta muốn bắt cóc, thực lực mạnh tới vậy sao?”
Chuyện này, có chút khó ra tay nha.
“Vậy tiểu thư, chúng ta đi hay là không đi?”
“Không vội, trước cứ để bọn họ hao tổn tinh lực đã, chờ bọn họ đánh xong chúng ta mới ra tay, cho dù đối phương phái bao nhiêu người tới, người này chỉ có thể nằm trong tay Du Phong Đường chúng ta. Mặt mũi có thể không cần, bảng hiệu lại không thể phá bỏ được. Nhiệm vụ lần này là cấp S, lúc trở về phải đòi thêm tiền hoa hồng mới được. Nếu không cho ta con số vừa lòng, ta sẽ nghiền xương hắn ra!”