Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Thái Tử Cũng Đang Cạnh Tranh

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng đây là lần đầu tiên hoàng đế thấy thái tử bất tài, thay vì giao thái tử cho một trọng thần đắc lực thì lại chọn thái tử phi đến để kiềm chế thái tử.

Ninh Bách Tuyền buông tay: “Cha cũng không thể làm gì được.”

Nhìn thấy sắc mặt Ninh Phồn xanh mét, Ninh Bách Tuyền hiếm khi có chút áy náy, ông định khuyên nhủ mấy câu thì nghe thấy y oán hận nói: "Nếu như con..."

Ninh Bách Tuyền không cần suy nghĩ cũng biết lời Ninh Phồn nói là "Nếu như con là con trai Lưu gia buôn muối thì tốt rồi."

Lưu gia buôn muối giàu nhất triều đại, Ninh Phồn từ trước đến nay xa hoa lãng phí yêu tiền, mỗi lần cãi nhau với Ninh Bách Tuyền đều hối hận sao mình không đầu thai vào Lưu gia, tiêu tiền như nước.

Ninh Bách Tuyền lạnh lùng nói: “Nếu con là con trai Lưu gia đợi lúc thiên hạ loạn lạc, Lưu gia chỉ có tiền không có binh phù, là miếng thịt to béo sống động thì việc đầu tiên mà phản quân và dân chúng làm là cướp bóc nhà ông ta.”

Ninh Phồn phiền muộn khó chịu, cũng không cãi cọ với cha mà xoay người đi ra ngoài.

Bóng đêm yên tĩnh, vào tiết trời đầu hạ, có làn gió mát lướt nhẹ qua cỏ cây trong hoa viên, thổi tới mùi hương thơm ngát.

Ninh Phồn xách đèn trở về, còn chưa đến cửa chỗ ở của mình đã nghe thấy tiếng cười nói của bọn nha hoàn trên đường mòn hành lang cách đó không xa.

“...Đẹp lắm hả?”

“Đương nhiên. Được tú nương giỏi nhất kinh thành làm ngày làm đêm không nghỉ đó. Thái thái nói tam gia chúng ta còn đang lớn, quần áo phải rộng hơn năm trước một chút đến khi làm hôn sự mặc vào mới đẹp.”

“Này, ta còn tưởng rằng tam gia chúng ta sẽ cưới một tam nãi nãi xinh đẹp về nhà chứ. Chờ đến trung thu tam gia sẽ nhược quán, vừa lúc để cưới vợ, ai ngờ thái tử lại nhìn trúng tam gia. Các ngươi nói xem, tam gia cùng với thái tử ở bên nhau, ai trên, ai dưới?”

“Có lẽ là thái tử, mấy ngày trước không phải thái tử tới phủ chúng ta sao? Nhìn ngài ấy cao hơn nửa đầu mọi người, mà tam gia cũng như mọi người. Dù sao ta cảm thấy dáng vẻ ai cao thì người đó ở trên."

“……”

Triều đại này không hạn chế nam tử thành thân nên bọn nha hoàn ít nhiều đều biết chút gì đó.

Nghe thấy người hầu lén lút bàn ra tán vào, đôi mắt Ninh Phồn híp lại.

Trên dưới gì đó, Ninh Phồn chỉ nghe chứ chưa thấy nhưng vẫn biết đó là ý gì, không thể nghĩ rằng nó sẽ phát sinh ở trên người mình.

Từ lúc sinh ra, toàn bộ thân thích bằng hữu Ninh gia đều khen tam công tử tuấn tú.

Những năm gần đây hễ ai nhìn thấy Ninh Phồn thì dù đối phương là nam hay nữ, ánh nhìn đầu tiên luôn sửng sốt.

Sau mười lăm tuổi, không ít người xem bề ngoài Ninh Phồn đều cảm thấy y là đại mỹ nhân ôn nhu đa tình trêu hoa ghẹo nguyệt thậm chí có người nói Ninh Phồn lớn lên rất “Lẳng”.

Bởi vì những lời không ra sao đó dẫn tới Ninh Phồn không dám ở những nơi phong nguyệt, không có một nam thân nữ mật vì sợ hất thêm vết nhơ vào thanh danh vốn không thể nào trong sạch.

“Các ngươi đang nói gì vậy?”

Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, bọn nha hoàn ngây dại ra.

Các nàng ngẩng đầu nhìn nơi xa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đứng trên hành lang được ngọn đèn dầu chiếu sáng ánh vàng.

“Tam, tam gia.” Trong đó có một nha hoàn chột dạ, thanh âm run run: “Hỉ phục của ngài đã làm xong, chúng ta phải mang đi cho thái thái xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »