Chương 4: Chúng ta vẫn là người hầu

Ninh Phác, con trai thứ hai của nhà họ Ninh, xua tay đuổi vài nha hoàn ra khỏi phòng, chỉ để lại Thiên Đông đang dâng trà bên cạnh.

Ninh Phác vừa bưng trà vừa lảm nhảm: “Đệ biết trong thư ta viết gì gì rồi đúng không? Hãy nghe ta nói, việc hôn sự với thái tử tuyệt đối không thể chấp nhận. Chúng ta thông đồng với nhau trước, sau đó mới nói chuyện này ở trước mặt cha ..."

Ninh Phồn cười nói: "Đệ còn không biết ở trong kinh xảy ra chuyện gì, miễn cho đến lúc lại bị xử trí gia pháp."

“Lần này cha sẽ không làm.” Ninh Phác hạ thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện giữa đệ và thái tử khiến ông ấy mất ngủ bốn ngày nay rồi.”

Ninh Phồn chậm rãi uống trà, nha hoàn ở bên ngoài nói: "Tam gia, Trịnh ma ma tới."

Ninh Phồn đặt chén trà xuống: “Vào đi.”

Một lúc sau, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi gọn gàng đoan chính bước vào: "Tam gia, nghe nói ngài đã về nên ta đặc biệt tới đây thăm. Nhị thiếu gia, ngài cũng ở đây à."

Ninh Phồn cho phép Trịnh ma ma ngồi xuống, nói: "Đã lâu không gặp, bà vẫn khỏe chứ? Ta nghĩ ngày mai sau khi thỉnh an mâũ thân ta sẽ đi qua thăm bà."

Trịnh ma ma mỉm cười nói: "Làm phiền tam gia còn nhớ tới bà già này, hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi. Nhị gia và tam gia có chuyện muốn nói, ta xin phép không làm phiền nữa."

"Nhị ca tìm ta nói chuyện phiếm, không có chuyện gì quan trọng." Ninh Phồn nói: "Thiên Đông, ngươi nên về cùng với mẫu thân ngươi, hai ngày kế tiếp ở nhà đi, đã lâu ngươi không về nhà rồi nên dành thời gian ở với mâũ thân."

Trịnh ma ma sợ làm lỡ chuyện của Ninh Phồn nên nhanh chóng từ chối, Thiên Đông ở bên kia biết ý của Ninh Phồn nên nhanh chóng đưa bà ra ngoài.

Một thế gia như Ninh gia có rất nhiều quy tắc, các thiếu gia và tiểu thư trong gia đình cơ bản đều được nuôi dưỡng bởi bà vυ" nên lớn lên phải lễ phép.

Ninh Phác nhìn ra ngoài cửa: “Trịnh ma ma biết điều biết quy củ không giống như bà vυ" của đại ca suốt ngày tác oai tác quái bảo đại ca sắp xếp công việc tốt cho con trai bà ta. Đại tẩu thấy phiền quá bèn tống cổ cả nhà về quê."

Mặc dù Ninh gia có quy tắc tôn trọng bà vυ" nhưng nếu bà vυ" lắm chuyện thì chủ nhân sẽ không dung túng hết lần này đến lần khác.

Ninh Phồn nói: “Đại tẩu ra tay dứt khoát hơn chứ đại ca thiếu quyết đoán quá.”

“Ở chuyện thái tử, đệ cũng nên quyết đoán.” Ninh Phác nói: “Dứt khoát nhanh chóng hủy hôn sự, không dây dưa gì với hắn. Ta nghe có người nói, thái tử là chủ mưu cho hôn sự sau khi cưới về sẽ ra oai phủ đầu, không biết muốn tra tấn đệ ra sao đây."

"Hoàng thượng ban hôn nên há có thể cho đệ muốn lui là lui sao?" Ninh Phồn cầm lấy chén trà nguội lạnh nói: "Nhị ca, triều thần đối xử với hoàng thất cũng giống như gia đình bà vυ" đối xử với gia đình chúng ta vậy. Dù địa vị của chúng ta có cao đến đâu nhưng trong mắt họ, chúng ta vẫn là người hầu, nhiều lắm thì là người hầu quan trọng.”

Nếu hôn sự này có thể hủy bỏ, Ninh Phồn sẽ không ra roi thúc ngựa vội vàng về kinh.

Cho dù muốn hủy cũng không thể do Ninh gia hủy, biện pháp tốt nhất là yêu cầu thái tử hủy bỏ hôn ước để giữ thể diện cho hoàng thất.

Dù sao Ninh Phồn cũng không phải tiểu thư, danh dự trong sạch đối với y căn bản không quan trọng, hủy hôn cũng không đáng xấu hổ.

Một lúc sau, nha hoàn đi tới thưa rằng nước nóng đã chuẩn bị xong, Ninh Phồn xua tay: "Nhị ca, huynh đi trước đi, đệ thay quần áo xong rồi tới chỗ cha và mẫu thân thỉnh an."