Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Thái Tử Cũng Đang Cạnh Tranh

Chương 3: Liệu thiếu gia của mình có đồng ý mối hôn sự này không

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở thế bất lợi, y ngừng đánh, lạnh lùng muốn trở về phủ, kết quả ám vệ thái tử nhảy ra vèo vèo, ngăn cản không cho y đi, lúc này chuyện mới trở nên tồi tệ hơn.

Thiên Đông vẫn còn ấn tượng về chuyện này, dù sao hoàng thất cũng không trách Ninh Phàm vô lễ, đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không gia nhập vào phe cánh thái tử nên y cho rằng chuyện này đã qua.

Ai mà ngờ rằng hoàng đế lại ban một tờ thánh chỉ xuống tác thành cho đôi oan gia thành vợ chồng.

Thiên Đông âm thầm liếc Ninh Phồn.

Bình thường Ninh Phồn tao nhã chỉ có lúc đánh nhau mới biết y khó chọc đến mức nào.

Chưa tính giá trị vũ lực cao – à không đúng, nhìn thì có vẻ không bằng thái tử nhưng lòng dạ Ninh Phồn thâm sâu, y có rất nhiều thủ đoạn để hãm hại người khác, hơn nữa biết y thuật biết châm cứu, có lẽ còn biết hạ cổ nếu lỡ tay gϊếŧ chết tên thái tử ngu ngốc kia thì Ninh gia có bị tru di cửu tộc không?

Trong hoàn cảnh bình thường, Ninh Phồn kết hôn nhất định sẽ ở Ninh phủ.

Nhưng làm thông gia với hoàng thất thì phải đến ở Đông Cung hoặc là phủ của thái tử, đây không gọi là cưới vợ mà bị thái tử cưới.

Thiên Đông rất tò mò, liệu thiếu gia của mình có đồng ý mối hôn sự này không?

Buổi tối đó Ninh Phồn trở về quận Du.

Đình viện bên này mới xây được vài năm dựa núi gần sông, cảnh quan tuyệt đẹp. Bởi vì người Ninh gia hầu như đều ở kinh thành nên để người hầu bên này xử lý.

Bốn cáo con bị Thiên Đông đổ ra khỏi giỏ tre.

Sau nhiều giờ lắc lư, mấy cáo con đều hơi đói.

Cáo con rất thông minh, chúng vẫn còn nhớ buổi sáng Ninh Phồn đã cho chúng ăn, bây giờ chúng khôn ngoan hơn rất nhiều, không còn nhe

răng ra nữa, thậm chí còn nâng bàn chân mềm mại cọ về phía Ninh Phồn.

Ninh Phồn duỗi một ngón tay ấn vào đầu một con trong số đó, thản nhiên nói: "Ngày mai trước bình minh chúng ta phải rời đi. Thiên Đông, ngươi đi xuống trước đi."

Thiên Đông đáp: “Ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa và các thứ.”

"Không đi xe ngựa, chúng ta quất roi thúc ngựa trở về." Ninh Phồn nói: "Chuyến đi còn dài, xe ngựa sẽ chậm hơn mười ngày, chúng ta chỉ mang theo một ít quần áo để thay, dược liệu và lộ phí."

"Vâng." Thiên Đông nhìn thoáng qua mấy cáo con đang chơi đùa với Ninh Phồn: "Có muốn mang theo mấy con cáo này không? Chúng khá hoạt bát, không sợ xóc nảy va đập, cho một ít thịt thì sống được thôi. Ta thấy màu lông chúng sau khi lớn lên chắc chắn là màu đỏ lửa, màu này ở kinh thành hiếm lắm."

Ninh Phồn căn bản không có thời gian nuôi cáo, chàng vốn muốn để chúng lại ở nơi này nhưng nghe Thiên Đông nói thế, chàng mới thay đổi chủ ý: "Đem chúng nó về."

Năm ngày sau.

Cánh cửa nhỏ của Ninh phủ mở ra, Ninh Phồn nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho người hầu.

Người ở Thanh Nang Hiên vừa nghe tin Ninh Phồn đã về, liền nhanh chóng mở cửa nhỏ, thắp đèn chuẩn bị nước nóng.

Ninh Phồn vừa tới cửa liền cởϊ áσ choàng ra, nha hoàn ở một bên cầm lấy, bưng một chén trà đưa cho chàng: "Tam gia, nước đang đun nấu, ngài đợi một chút rồi hẵng tắm rửa thay quần áo."

Chàng ngồi xuống cúi đầu uống trà, đột nhiên có người đi vào không báo trước: “A Nguyệt, bên ngoài có bốn cáo con đang kêu to, là đệ mang về à? Không nuôi thể nuôi cáo, chúng sẽ làm nhà hôi hám tanh tưởi...”

Ninh Phồn giương mắt: "Nhị ca."
« Chương TrướcChương Tiếp »