Chương 14: Muốn dùng vàng bạc châu báu đập chết ta?

Thiên Đông trở lại vào buổi tối.

“Không có, sính lễ ở chỗ lão gia rất bình thường. Trừ sính lễ vàng bình thường ra còn có hai con hươu sao, một đôi chim nhạn, sơn trân hải vị, trà, gạo, dầu, rượu và các loại trái cây, những thứ có giá trị nhất bao gồm ba cặp bạch ngọc cửu như ý, ba chuôi vàng ngọc như ý, tám mươi tám lụa là gấm vóc, tám tấm vải đỏ tươi, hai cân trầm hương và một cân xạ hương nam. "

Mặc dù tất cả vật có giá trị đều được gửi đến cho Ninh Phồn nhưng sính lễ chỗ Ninh Bạch Tuyền cũng không có gì sai trái.

Khi đại tỷ của Ninh Phồn kết hôn, tỷ phu đưa sính lễ còn nhiều hơn chút.

Ninh Phồn dựa vào trên ghế, bưng chén trà uống: "Thái tử có ý gì nhỉ? Muốn dùng vàng bạc châu báu đập chết ta?"

Sắc mặt Thiên Đông thay đổi, thoạt nhìn một lời khó nói hết.

Ninh Phồn cảm thấy thú vị: "Nói đi."

"Ta cảm thấy thái tử muốn hạ nhục ngài, ra oai phủ đầu với ngài..." Thiên Đông nói: "Triều đại này nam tử thành hôn với nam tử khác với nữ tử, không cần tam thư lục sính, hai nam tử mà hạ sính lễ gì chứ, chọn ra ngày tốt rồi kết bái là được mà."

Ninh Phồn: “. . . Ta hi vọng hắn mỗi ngày đều nhục nhã ta như vậy.”

"Công tử, ngài có biết trong tình huống bình thường sẽ thế nào không? Chỉ là tình huống bình thường trong truyện thôi."

Ninh Phồn uống trà: "Loại nào?"

Thiên Đông nắm chặt nắm tay: "Thái tử đưa cho ngài một rương sính lễ thì ngài cảm giác mình bị nhục nhã vô cùng, xách cái rương lên đánh vào người thái tử rồi bảo hắn lấy những bảo vật này rời khỏi nhà họ Ninh."

Ninh Phồn suýt chút nữa sặc trà, y nhìn nhìn cái rương đầy ắp đến mức có thể nhét vừa một người lớn: “Ta không nhấc nổi.”

Nếu thật sự nhấc lên đánh thái tử thì dù không chết cũng sẽ bị tàn phế, Ninh gia cứ chờ tru di cửu tộc đi.

Thiên Đông nói: “Vậy ngài nắm trân châu ném vào mặt thái tử, nói với hắn rằng ngài chướng mắt mấy thứ này, không quan tâm đến sính lễ của hắn, bảo hắn cút ra khỏi Ninh gia."

"Trân châu đắt như vậy, chúng nó đã phạm sai lầm gì mà ném thẳng vào mặt thái tử? Ta biết thân phận của hắn mà còn bảo hắn cút đi, chẳng lẽ ta ngại đầu mình nhiều sao?" Ninh Phồn cảm thấy khó có thể tin được: "Thiên Đồng, đọc thoại bản ít lại mà hãy đọc sách nhiều lên, ngươi đi xuống đi.”

Hiển nhiên, toàn bộ kinh thành đều muốn nhìn thấy cảnh tượng trong trí tưởng tượng của Thiên Đông, ngay cả thái tử cũng nghĩ như thế.

Lần đầu tiên Thiên Đông nhìn thấy thiếu gia của mình lâm vào thế bất lợi, ấp ủ hy vọng cuối cùng: "Vậy sau khi gả cho thái tử, ngài có gây khó dễ không? Ghim kim cho hắn? Hạ cổ?"

“Không.” Ninh Phồn vỗ vỗ cáo con trong ngực: “Thiên Đông, ngươi không thông minh bằng cáo con mấy tháng tuổi.”

Ghim kim hạ cổ mang lại nguy cơ phiêu lưu rất lớn, nếu không cẩn thận, cửu tộc Ninh gia đã chui dưới nền đất bò lên vây ẩu đánh Ninh Phồn.

Thà giả chết rồi bỏ trốn sau khi thành hôn.

.....

Trên đường trở về cung, thái giám bên cạnh thái tử không dám lên tiếng.

Họ thấy tâm trạng của thái tử sau khi gặp được tam công tử ninh gia rất tốt.

Nhưng không biết vì sao, chưa đầy nửa canh giờ sau, mọi người đã đến cung thành, sắc mặt hoàng tử đột nhiên trở nên u ám.

Những người này đã hầu hạ bên người thái tử rất lâu biết tính tình thất thường của hắn.

Đôi khi thái tử tức giận nhưng lại không tấn công ai.

Cũng có lúc thái tử cười nhưng lại có thể bóp cổ chết người khiến mình không vui.

Khang Tài hầu hạ bên người thái tử lâu nhất, xem như nhìn thái tử lớn lên. Nghe nói, Khang Tài từng là người trong cung hoàng hậu thậm chí còn được hoàng hậu khen thưởng.

Hoàng hậu qua đời không lâu sau khi thái tử chào đời. Qua vài lời trao đổi giữa cung nhân và hoàng đế, thái tử biết rằng hoàng hậu đã chết vì sinh ra ngài.

Hàng năm vào ngày giỗ của hoàng hậu, thái tử sẽ đích thân tự mình tế bái. Đối với người cũ Khang Tài từng hầu hạ trong cung hoàng hậu, ít nhiều cũng cho vài phần mặt mũi.

Khang Tài thận trọng nói: “Điện hạ vẫn chưa hài lòng với chuyện hôm nay sao?”

"Ninh Phồn phản ứng không đúng." Mộ Giang lạnh lùng nói.

Khang Tài lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đưa sính lễ là một ý tưởng tồi của Khang Tài.

Khác với những thiếu gia xuất thân từ gia đình quý tộc, Khang Tài cảm thấy Ninh Phồn nhất định từ nhỏ đã được nuông chiều được ăn ngon mặc đẹp lớn lên, là hạt châu của Ninh gia.

Nghe nói Ninh Phồn không thích kết giao với những kẻ ăn chơi trác táng mà say mê du sơn ngoạn thủy núi rừng, bình thường rất thanh cao rất chán ghét vàng bạc châu báo và những thứ phù phiếm khác.

Để thái tử đi đến Ninh gia đưa sính lễ trong hoàn cảnh bình thường, Ninh Phồn là công tử thanh cao sẽ cho rằng mình bị sỉ nhục nặng nề, cảm thấy mình bị coi thành tiểu thư để nam nhân cưới cho nên y sẽ đá văng sính lễ của thái tử, tỏ vẻ mình coi thường những thứ tầm thường vàng bạc này.

Bằng cách này, thái tử có thể buộc tội Ninh Phồn "Có mắt không tròng không coi trọng quân thượng" và bắt chẹt y.

Khang Tài thận trọng nói: “Nhất định là Ninh tam công tử bị khí phách của thái tử làm cho kinh sợ nên không dám ở lỗ mãng trước mặt ngài."

Mộ Giang không tin lắm, chỉ vào một thái giám nói: “Ngươi đi tìm hiểu một chút.”

Ngoài Khang Tài, còn có tám thái giám trẻ đi theo Mộ Giang.

Tám thái giám này đều do Mộ Giang đích thân huấn luyện, rất trung thành với hắn, họ luyện võ với hắn, giỏi hơn nhiều đại nội cao thủ trong cung.

Thời điểm tối muộn, thái giám đã trở lại từ bên ngoài.

Mộ Giang ngồi ở trên bảo tọa sau bình phong, hơi nhướng mày, hứng thú hỏi: “Sau khi cô đi, Ninh Phồn có nổi nóng ném đồ đạc, phá hủy toàn bộ sính lễ đưa cho không?”