Mộ Giang vừa mở rèm giường vừa nói chuyện.
Hắn trưởng thành từ đó đến giờ ngoại trừ Ninh Phồn to gan lớn mật thì không ai dám động thủ.
Trong lòng càng giận, nụ cười trên môi càng tươi.
"Ninh Phồn, nếu hiện tại ngươi chịu thua nói mấy câu dễ nghe thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, sau khi thành thân cho ngươi hưởng hai ngày lành."
Sau khi mở rèm ra, Mộ Giang nhìn thấy chăn bông không ngừng run run.
Hắn cho rằng Ninh Phồn sợ đến toàn thân run rẩy, đưa tay nhấc chăn lên.
Kết quả là bốn đầu cáo đồng loạt thò ra, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt đen láy.
Mộ Giang: "?"
Thiên Đông không biết thiếu gia của mình đã đi đâu, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như muốn ăn thịt người của thái tử mà sợ đến mức suýt ngất đi: “Thiếu gia có lẽ bệnh quá nặng nên biến thành bốn cáo con."
Ninh Phồn ngồi ở trên nóc nhà, trong tay cầm một quả lê, nhai nhai.
Y nghe rõ cuộc trò chuyện trong phòng.
Thái tử keo kiệt nói Ninh Phồn dùng sáo đánh hắn nhưng ngày đó sáo của Ninh Phồn căn bản không đánh được hắn?
Nếu như thái tử thật sự bị đánh thì Ninh Phồn cũng sẽ không mất mặt như vậy.
Ninh Phồn đã sớm đoán được cuộc sống khốn khổ sau khi thành thân sẽ gặp phải.
Hoặc y trở thành vong hồn dưới đao của thái tử - giống như nam tử không hay ho trong sòng bạc; hoặc y trốn thoát và sống một cuộc sống tiêu dao khoái hoạt lang thang trời nam biển bắc tùy ý.
Trước khi hoàng đế băng hà, thái tử mà có chút đầu óc sẽ không chặt đầu y.
Nhưng không chắc sau khi hoàng đế qua đời.
Vì vậy, thừa dịp khi hoàng đế còn sống, sau khi thành hôn trong vòng nửa năm tìm cơ hội tốt để giả chết và trốn khỏi kinh thành mới là chính sự.
Thái tử vốn muốn cảnh cáo Ninh Phồn cho y biết phu quân tương lai rất khó ở chung kết quả không nhìn thấy Ninh Phồn.
Sau khi yêu cầu thái giám ném một cái rương sính lễ xuống, thái tử lạnh lùng bước ra ngoài.
Ninh Phồn nhìn thấy hoàng tử đi ra, nhai xong quả lê, phun hột đi, y nghĩ đến việc chui qua cửa sổ vào phòng, nằm lại giường.
Ai mà ngờ hột lê vô tình ném trúng đầu thái giám Khang Tài một tiếng “bụp”.
Khang Tài “Ối”: “Ai mà không có mắt đánh ta đấy?”
Mọi người cùng nhau nhìn lên.
Ninh Phồn mặc trung y trắng ngồi trên mái nhà, khuôn mặt bình tĩnh cứng đờ.
Thái tử nhìn Thiên Đông: “Thiếu gia của ngươi không phải đã biến thành cáo sao?”
Thiên Đông khóc không ra nước mắt: “Lại biến trở lại hình người ạ.”
Gió hè chạng vạng chậm rãi thổi tới khiến người ta rất dễ chịu.
Mộ Giang ngẩng đầu nhìn Ninh Phồn, ra hiệu cho thuộc hạ: “Nhắm mắt lại.”
Ninh Phồn tương lai sẽ là thái tử phi, ngoài hắn ra không có nam nhân nào được nhìn thấy thái tử phi mặc trung y ngồi trên nóc nhà.
Mộ Giang thản nhiên bình tĩnh nói: “Tự ngươi xuống hay cô ôm ngươi xuống?”
Ninh Phồn tự mình đi xuống.
Cảnh tượng này rất hiếm thấy, may là kinh nghiệm Ninh Phồn rất nhiều nên mặt không đổi sắc cúi đầu trước Mộ Giang: “Hôm nay thân thể ta không thoải mái, phụ thân bắt mạch sau đó bảo ta ăn thêm lê, phơi nắng nhiều nên mới ở trên nóc nhà ăn lê. Nghe nói thái tử điện hạ tối hôm qua đến thanh lâu mà hôm nay còn sức đến nhà họ Ninh đưa sính lễ, Ninh phủ thật sự vẻ vang làm sao."
"Xưa nay cô luôn tràn đầy sinh lực, cho dù ở trong thanh lâu nghỉ ngơi ba ngày, vẫn đưa sính lễ tốt."
Mộ Giang cao hơn Ninh Phồn nửa cái đầu, bây giờ y không có giày, chân trần đứng trên sàn đá xanh, khí tức hơi yếu đi một chút.
Nhưng cằm y hơi nhếch lên và trắng như ngọc, dung mạo vô tình mà như có tình.
Mộ Giang cảm thấy nam nhân đẹp như Ninh Phồn không phải là chuyện tốt.
Đôi mắt y như hút hồn người khác, nhìn vào đó chỉ có kẻ ngốc mới làm, vì vậy hắn vô thức lùi lại một bước.
Ninh Phồn nhìn thấy hắn xa cách mình, mang theo hi vọng cuối cùng: "Sao thái tử không thuận tiện cho nụ hôn rồi lui chứ?"
“Tưởng bở.” Mộ Giang hừ lạnh một tiếng, hung dữ nói: “Ta muốn ngươi sống không được chết không xong.”
Mặt đối mặt nói ra câu uy hϊếp khiến tâm trạng Mộ Giang vui vẻ, mang theo một nhóm thái giám rời đi.
Ninh Phồn nhìn bóng lưng thái tử, băn khoăn không biết năm nay hắn thật sự đã hai mươi tuổi hay chưa.
“Sống không được, chết không xong?” sau khi Ninh Phồn sáu tuổi, y đã không cần dùng lời lẽ vô lễ dọa người nữa.
Thái tử đi rồi mà sính lễ vẫn còn đó.
Ninh Phồn cho rằng có lẽ thái tử điên kia tặng y một rương đựng bộ phận cơ thể bị cắt xén làm sính lễ, y không thể dùng cách nghĩ của người bình thường để nghiền ngẫm thái tử, vì thế y trở về phòng liền mở ra.
. . Con trai của hoàng đế thật khác biệt, những viên trân chân và đá quý to bằng quả trứng chim bồ câu được bỏ trong hộp này đến hộp khác, thỏi vàng lớn tỏa sáng muốn mù mắt thậm chí có hơn mười tấm da cáo, da chồn, không biết cáo nhỏ có gặp ác mộng khi xem nó không?
Ninh Phồn băn khoăn không biết có phải thái tử ra oai phủ đầu là để khoe khoang sự giàu có của mình hay không.
Nhưng Ninh Phồn khá thích loại ra oai phủ đầu này, không ai khó dễ với vàng bạc tài bảo, đặc biệt là Ninh Phồn yêu tiền như mạng sống.
Ninh Phồn cầm một nắm đá máu to bằng trứng bồ câu ném khắp nơi: “Đi hỏi thăm một chút, có phải thái tử dọn sạch Đông Cung làm sính lễ không?”
Ninh Phồn nghe nói đầu óc thái tử không tốt lắm, ngu xuẩn giống như vị hoàng đế cuối cùng của triều đại trước.
Trước đó, hoàng đế giao thái tử phụ trách quản sự Hình Bộ nhưng hắn ngại bận rộn phiền lòng cộng thêm tỷ lệ án tử phát sinh cao nên hắn đề nghị gϊếŧ hết phạm nhân bị giam trong đó.
Báu vật nhiều đến mức nếu thái tử dọn sạch khỏi Đông Cung đưa đến Ninh gia vào tai hoàng đế sẽ không được hay ho cho lắm.