Chương 12: Thái tử tới đưa sính lễ

“Đệ còn muốn viên phòng cùng hắn?” Ninh Phác nhìn y như kẻ điên: “Tối hôm qua hắn đi kỹ viện, nghe nói hắn đã chọn bảy tám cô nương, đệ có biết hiện nay bệnh hoa liễu nghiêm trọng đến thế nào không?”

Ninh Phồn đau đầu như búa bổ: “Đệ không thể giữ mãi tấm thân đồng tử cả đời còn không bằng xuất gia làm hòa thượng. Quên đi, nhị ca, đệ cáo ốm với bên ngoài rồi nên trước mắt thật sự bị bệnh, huynh đi ra ngoài đi để cho đệ nghỉ ngơi một ngày." "

Ninh Phác nhìn con cáo trong tay Ninh Phồn lại nhe răng ra, con này chắc là lão ngũ, gã vỗ mạnh vào đầu nó coi như trút giận rồi lạnh lùng đi ra ngoài.

Ninh Phồn xoa đầu con cáo: "Có đau không?"

Cáo nhỏ đẩy những huynh đệ khác ra, rêи ɾỉ ủy khuất hai tiếng ô ô rồi nằm trong lòng Ninh Phồn.

Ninh Phồn lại nhìn Thiên Đông: "Ngươi muốn nói cái gì?"

“....Điều ta muốn nói cũng giống như nhị gia.” Thiên Đông nuốt một chút nước miếng: “Là chuyện thái tử chặt tay người ở sòng bạc.”

Ninh Phồn lại đau đầu.

Nói thật, Ninh Phồn cũng không biết mấy năm qua thái tử đã trải qua những chuyện gì mà trở nên sống lỗi như vậy.

Khi nghĩ đến việc mình thành thân cùng với một sát nhân, y ăn không trôi cơm, cảm thấy mình thật sự muốn bệnh.

Ninh Phồn cho cáo con ăn mấy miếng thịt, sau đó bế chúng trở lại giường, giả vờ bị bệnh.

Thiên Đông thu dọn đồ đạc bên cạnh: "Công tử, bộ đồ màu đỏ này là của ngài phải không? Tại sao ngài lại làm màu đỏ vậy? Nhìn giống hỉ phục ấy."

Ninh Phồn chỉ mặc đồ sáng màu nhẹ khi ra ngoài còn khi ở kinh thành phồn hoa lúc ăn tết hoặc là tham gia yến hội, y sẽ ăn mặc lòe loẹt hơn.

Dù có xa hoa lãng phí đến đâu, Ninh Phồn cũng sẽ không bao giờ mặc đồ đỏ đi loanh quanh.

Vừa nói xong, Thiên Đông đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn y phục trên tay rồi nhìn về phía Ninh Phồn: “Đây là hỉ phục của ngài sao?”

Ninh Phồn nhắm mắt lại.

Chạng vạng nghe nói trong nhà có rất nhiều khách tới.

Ninh Phồn bình thường không thích tham gia náo nhiệt nhưng hôm nay y giả bệnh ở trong viện, không lộ mặt trước người khác cho nên không ra ngoài.

Thiên Đông hỏi thăm tình hình, sau đó vội vàng báo cáo: "Là thái tử. Thái tử tới!"

Ninh Phồn cầm gối đầu đặt ở phía sau, bất đắc dĩ ngồi dậy: "Hắn tới đây làm gì?"

"Ừm..." Thiên Đông lo lắng thiếu gia sẽ tức giận, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Thái tử tới đưa sính lễ."

Ninh Phồn cười nói: "Thật sự rất thú vị, đêm qua hắn tới kỹ viện phong lưu khoái hoạt, hôm nay lại đưa sính lễ tới Ninh phủ, đây chính là hắn ra oai phủ đầu sao?"

Thiên Đông nhìn vẻ mặt Ninh Phồn, không đoán ra tâm trạng thiếu gia như nào liền đứng sang một bên không nói một lời.

"Được rồi, ta đã biết, chuyện này cứ để phụ mẫu huynh trưởng ứng phó là được rồi."

“Chỉ sợ là không được.” Thiên Đông lo lắng đến toát mồ hôi đầu: “Thái tử đưa một phần sính lễ cho lão gia cùng thái thái, phần còn lại nói là cho ngài mà ngài là nam tử không cần kiêng dè nên ngài ấy muốn đích thân đưa đến trong viện ngài, bây giờ ngài ấy đang đến Thanh Nang Hiên của chúng ta.

Khuôn mặt Ninh Phồn đổi sắc: "Đi đóng cửa viện lại, nói ta bệnh không thể tiếp khách, sẽ lây bệnh cho thái tử."

Thiên Đông nhanh chóng ra lệnh cho tiểu nha đầu trong viện.

Ninh Phồn cởi dải lụa trên tóc, nhét mấy cáo con đang thò đầu ra xem náo nhiệt vào trong chăn: “Đừng nhúc nhích. Nếu các ngươi lại cử động thì ta sẽ ném vào kho thóc cho bắt chuột!”

Sau đó y kéo rèm xuống, bên trong tối om.

Lần trước gặp thái tử, Ninh Phồn không nhận ra thân phận hắn. Bởi vì y chưa bao giờ đánh thua nên phản ứng đầu tiên sau khi bị trêu chọc là đánh đối phương nhưng kết quả lại bị ăn lỗ lớn trong tay thái tử.

Lần gặp mặt này, hai người đều sắp thành hôn, toàn bộ kinh thành đều chờ chê cười bọn họ, Ninh Phồn không muốn truyền ra ngoài chuyện gì đó cho nên biện pháp tốt nhất là không gặp mặt, trước khi thành hôn cứ tùy tiện ứng phó cho qua.

Các tiểu nha đầu luống cuống tay chân vội vàng đóng cửa lại thì có vài nam tử mặc cung phục màu xanh đột nhiên tiến vào chặn cửa lại, ngay sau đó, một nam tử mặc áo mãng xà màu đen đi ra.

Thiên Đông không dám nhìn thẳng vào mặt thái tử liền bước tới trước nói: “Bái kiến thái tử, thiếu gia hiện tại thiếu gia đang bệnh nằm trên giường, không thể xuống giường gặp ngài."

Mộ Giang nhìn tiểu viện yên tĩnh vắng vẻ, hơi nheo mắt lại: "Ồ? Nếu y không thể đứng dậy gặp cô thì cô sẽ vào phòng gặp y."

Thiên Đông kiên trì nói: “Ngài cùng thiếu gia còn chưa thành thân, sợ là không thích hợp.”

“Nếu ngươi không phải người trong viện mà dám đứng trước mặt ngăn cô thì đã chết ba lần rồi.” Mộ Giang lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Người đàn ông này tràn ngập sát khí, đôi chân của Thiên Đông như nhũn ra không còn dám ngăn cản.

Nha hoàn vừa rồi đi ra từ bên trong cùng Thiên Đông nên cửa vẫn mở rộng, chỉ có một lớp rèm che chắn bên trong và bên ngoài.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thảo dược khiến người ta cảm thấy bình yên.

Ngày hôm đó Ninh Phồn ăn mặc phú quý nhưng trong phòng trang trí không xa hoa, cây chuối tây lắc lư trong viện, cửa sổ xanh trong phòng phản chiếu ánh sáng, lư hương bốc mùi thơm ngát toát lên vẻ thanh khiết nhã nhặn.

Phòng ngủ vẫn ở bên trong, Mộ Giang đi vòng qua rèm vào, hắn nhìn thấy màn giường buông xuống, che khuất phong cảnh bên trong, có một chiếc ngoại y phủ lên như xông khói, hình như người ở bên trong thật sự không khỏe không phát ra âm thanh nào.

Mộ Giang cười nhạt bên môi: "Nghe nói cô tới mà ngươi không dám đối mặt nên giả vờ ốm phải không?”

"Cô biết ngươi không muốn thành thân nhưng chuyện này ngươi không thể quyết định được, ngày đó ngươi dùng sáo đánh cô có nghĩ đến hôm nay không?"