Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Thái Tử Cũng Đang Cạnh Tranh

Chương 11: Đám hỏi giữa Ninh gia và hoàng thất là chuyện lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Giang lạnh lùng nói: “Trên người có bao nhiêu ngân phiếu?”

“... Bốn ngàn hai.”

“Đi vào bên trong toàn mua hết phần Ninh Phồn cùng cô thành thân.”

Hắn không có ý từ hôn, nếu Ninh gia dám hủy hôn sự hoàng gia vậy thì cứ chờ ban chết cửu tộc đi.

Khi Ninh Phồn tỉnh dậy vào sáng hôm sau, y giả vờ ốm và từ chối mọi lời thăm hỏi của người thân và bằng hữu.

Thiên Đông quả nhiên đã trở lại từ trong nhà, rót một tách trà đưa cho Ninh Phồn.

Ninh Phồn lười biếng uống một ngụm trà.

Dù sống ở đâu, cũng không thể sống thoải mái như ở nhà, ở trong viện hay ngoài viện có hơn chục người hầu, vươn tay cơm đến há mồm, buổi tối ngủ trên chiếc giường êm như lông chim, buổi sáng thức dậy, y vẫn không muốn mở mắt.

Sau khi uống một ngụm trà, y ngước mắt nhìn Thiên Đông: "Sao bây giờ lại về đây? Không ở nhà thêm vài ngày nữa hả?"

Thiên Đông bất đắc dĩ nói: “Đừng nói nữa, thiếu gia, từ hôm qua đã có người tới nhà ta, hỏi ý kiến

của ngài về cuộc hôn sự này.”

Đám hỏi giữa Ninh gia và hoàng thất là chuyện lớn, có rất nhiều người muốn kiếm lợi từ nó, có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi.

Thiên Đông là gã sai vặt chăm sóc Ninh Phồn nhiều nhất, có quá nhiều người muốn hối lộ.

Ninh Phồn uống xong trà, đưa chén trà ra.

Y nằm dài trên giường duỗi eo: “Cứ nói với bên ngoài là ta bị bệnh, bệnh không thể xuống giường ngoại trừ người nhà có thể vào thăm còn những người khác đều bị chặn ở bên ngoài Thanh Nang Hiên.”

Thiên Đông đáp: “Vâng, vậy ta đi ra ngoài xem xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đã lâu rồi không về kinh, không biết gì về chuyện lớn nhỏ xảy ra trong phủ và ngoài phủ.

Thiên Đông trở về từ bên ngoài vào buổi trưa.

Lúc này Ninh Phồn muốn ăn cơm trưa, đành phải dậy khỏi giường.

Y mặc một chiếc trung y màu trắng, mái tóc đen được buộc bằng dây màu đỏ thẫm, khoác trên mình một chiếc y sam màu đỏ, tư thái nhàn tản gắp một quả anh đào ngâm đường trên tay.

Thiên Đông đang định nói chuyện, quay người lại đã nhìn thấy nhị thiếu gia Ninh Phác vênh váo đi vào từ bên ngoài.

Tin tức Thiên Đông vốn định nói cho Ninh Phồn cũng đã được nhị thiếu gia nói ra.

“Đệ có biết tối qua thái tử tới kỹ viện và sòng bạc không?” Ninh Phác ngồi xuống, cầm một miếng phục linh cao, lại ngước mắt nhìn Ninh Phồn: “Trời sáng rồi mà đệ còn không mặc y phục đứng đắn, cha mà nhìn thấy lại dùng đế giày quất đệ”.

Ninh Phồn yếu ớt bơ phờ: "Kệ ông ấy đi, huynh cùng đại ca nhận ông ấy chứ đệ không muốn nhận."

Ninh Phác nhìn Ninh Phồn oán hận: "Cái gì? Hôm qua hai người cãi nhau?"

Ninh Phồn tiếp tục ăn anh đào ngâm đường: "Đệ giận vì sao không gả huynh cho thái tử, rõ ràng hai ta đều chưa thành thân."

Ninh Phác suýt chút nữa phun ra một ngụm bánh ngọt: "...Đừng có lôi kéo ta. Liên quan gì đến ta. Lúc Tết Nguyên Tiêu là do thái tử trêu chọc đệ chứ không phải ta. Ta ở một mình rất tốt."

Bỗng nhiên trong ngực Ninh Phồn thò ra một đầu cáo đỏ rực, cáo con nghe thấy Ninh Phác lớn tiếng, tưởng rằng gã đang ác ý với Ninh Phồn liền nhe

răng ra phát ra âm thanh uy hϊếp với gã.

Ninh Phồn vươn một ngón tay nhét đầu cáo vào trong quần áo: "Đừng làm loạn, lão nhị vào lại đi."

Sắc mặt Ninh Phác liên tục thay đổi: "Đệ gọi nó là gì?"

"À, đệ đặt tên cho bốn con cáo đó mà." Ninh Phồn chỉ vào từng con một: "Con này gọi là lão đại, con này gọi là lão nhị, con này là lão tứ còn đây lão ngũ."

Ninh Phác hừ một tiếng: “Lão tam đâu?”

Ninh Phồn mỉm cười chỉ vào mình: "Tam gia ở đây, đương nhiên bọn nó phải kiêng dè."

Ninh Phác thật sự muốn đánh đệ đệ không nên thân này.

Thiên Đông biết Ninh Phác và Ninh Phồn rất dễ xảy ra xung đột khi ở cùng nhau.

Đại công tử Ninh gia là Ninh Thủ năm nay hai mươi lăm tuổi, thành hôn vào năm năm trước.

Nhị công tử Ninh Phác năm nay mười chín tuổi, trước mắt chưa đính hôn, tuy nhiên, gã là một thần đồng nổi tiếng và đậu tiến sĩ khi mới mười lăm tuổi.

Ninh Phồn nhỏ hơn Ninh Phác hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau, lần nào Ninh Phồn cũng đánh Ninh Phác đến mức khóc lóc đi mách.

Khi lớn hơn, Ninh Phồn từ chối tham gia khoa thi và không muốn vào triều làm quan.

Sau khi lớn lên, mỗi lần Ninh Phồn gây chuyện ở bên ngoài, đều do hai ca ca Ninh Thủ và Ninh Phác dọn dẹp mớ hỗn độn đó.

Ninh Phác lạnh lùng nói: "Ninh tam gia, đệ có biết tối hôm qua vị hôn phu tương lai tới kỹ viện và sòng bạc, nhất thời hứng khởi chặt đứt cánh tay của một lương dân trong sòng bạc không?"

"Cái này không rõ lắm." Ninh Phồn sờ sờ cằm: "Đệ chưa từng đi qua hai nơi này."

"Sau khi bị thái tử chặt tay, người đàn ông này đã mất máu quá nhiều nên chết bên ngoài sòng bạc, để lại vợ và con gái. Hôm nay khi vào triều, một số đại thần đã đề cập đến vấn đề này trước mặt bệ hạ."

"Sau đó thì sao?"

Ninh Phồn thấy tay Ninh Phác sắp chạm vào đĩa anh đào ngâm đường của mình liền chậm rãi cầm đĩa lên.

Ninh Phác đổi tay tiếp tục lấy phục linh cao rồi đảo mắt xem thường y: “Nếu đệ không hủy bỏ hôn ước với thái tử, ta nghĩ đệ sẽ là người tiếp theo bị chém. Thường ngày thái tử hay nổi điên, nghe nói ở Đông Cung không ai dám làm kẻ bên gối, tìm hoan mua vui đều đi thanh lâu sau khi thành thân nửa đêm hắn phát bệnh có chắc sẽ không chém đệ?"

Ninh Phồn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nếu như chết đi trong lúc ngủ thì sẽ không biết gì, thật đỡ phải chịu khổ khinh bỉ trên đời."

Ninh Phác nhướng mày: “Đệ nói cái gì?”

Ninh Phồn nói: "Đệ nói ban đêm tuyệt đối không bao giờ ngủ chung giường cùng hắn, mỗi đêm viên phòng xong đệ sẽ ngủ ở phòng khác."
« Chương TrướcChương Tiếp »