Trong phủ đệ sâu thẳm, nơi ẩn giấu bao bí mật của các gia tộc lớn.
Tại một góc vắng vẻ trong đại trạch, xuân sắc vẫn không hề phai nhạt, dường như mọi tranh đấu bên ngoài đều chẳng hề liên quan đến nơi này.
Một thiếu phụ duyên dáng mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng nhạt, dung mạo như hoa, tuổi chỉ ngoài đôi mươi, bên cạnh nàng là một tiểu nha đầu chỉ khoảng bốn tuổi, cũng vận y phục múa tương tự. Dù còn nhỏ, Tiểu nha đầu ấy cũng không che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của mình, nụ cười và nét mặt đều giống như khuôn đúc từ mẫu thân, da dẻ mịn màng như ngọc, môi đỏ, răng trắng, dáng vẻ vô cùng yêu kiều.
Tiểu nha đầu theo nữ tử múa điệu múa uyển chuyển. Dù có những động tác vẫn còn khó khăn với tuổi của mình, nhưng tiểu nha đầu vẫn không nản chí, học theo rất nghiêm túc và cẩn trọng.
Hai người tập luyện khoảng chừng nửa canh giờ, rồi mới dừng lại. Trên gương mặt hồng hào của tiểu nha đầu có vài giọt mồ hôi, khuôn mặt hồng hồng như ánh hoàng hôn ngoài kia, đẹp đến nao lòng.
Nữ tử kia nhận khăn tay từ nữ tì, cúi xuống lau mồ hôi cho tiểu nha đầu, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng và nói: "Uyển Nhi của chúng ta thật giỏi!"
Tiểu nha đầu Uyển Nhi cười rạng rỡ, cái miệng nhỏ xinh không khép lại nổi, ngước lên nói ngây thơ: "Mẫu thân múa đẹp lắm! Uyển Nhi cũng muốn giống mẫu thân!"
“Trân Châu.” Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng một nam nhân từ phía sau. Nhìn lại, thấy một nam nhân dung mạo tầm thường, vóc dáng thấp, bước vào từ ngoài cửa, miệng mỉm cười đầy yêu thương. Có vẻ ông ta đã đợi ở cửa khá lâu rồi.
Tiểu nha đầu Uyển Nhi thoát khỏi vòng tay của mẫu thân, vui vẻ reo lên: "A mã!" rồi nhảy tung tăng vào lòng nam nhân kia.
Người đến chính là a mã của bé, Đức Khắc Tinh Ngạch, cháu trai của đại thần Mã Tề dưới thời Ung Chính. Dù ánh hào quang của tổ tiên đã mờ dần, Phú Sát thị vẫn là một gia tộc lớn, nhưng đã không còn vẻ huy hoàng như xưa.
Đức Khắc Tinh Ngạch hiện tại chỉ là một bút thϊếp thức nhàn tản, nhưng có hiền thê ấu nữ làm bạn, cuộc sống gia đình cũng vô cùng êm đềm, hạnh phúc.
“Gia.” Nữ tử Trân Châu dịu dàng gọi ông ta. Đức Khắc Tinh Ngạch cúi xuống bế tiểu nha đầu Uyển Nhi lên, tay kia nắm lấy tay Trân Châu, cả ba người hạnh phúc bước vào trong nhà.
Nhưng bức tranh vui vẻ đó nhanh chóng bị thay thế bởi cảnh tượng đau thương. Trân Châu, trước kia múa uyển chuyển, giờ đây gầy gò, nằm yếu ớt trên giường bệnh. Đôi môi từng đỏ hồng, nay nhợt nhạt không còn chút sức sống.
Bên giường, Uyển Nhi đôi mắt đỏ hoe, trông vẫn chưa lớn thêm nhiều so với trước. Ở phía bên kia, Đức Khắc Tinh Ngạch ngồi đó, gương mặt đầy u sầu, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trân Châu.
Phía sau họ, là một nữ tử tầm tuổi tương tự, tóc búi kiểu mãn nhân, gương mặt thanh tú, đôi tay đặt hờ trước bụng, dáng vẻ đoan trang, khí chất quý phái. Nếu nhìn kỹ, đôi mắt bà ta lộ ra sự thông minh sắc sảo. Đó chính là chính thất của Đức Khắc Tinh Ngạch, Lưu Giai thị.
"Gia… Phúc tấn... thϊếp thân e rằng không thể tiếp tục hầu hạ cạnh bên được nữa... Uyển Nhi là huyết mạch duy nhất của gia, mong gia... chăm sóc Uyển Nhi thật tốt..." Trân Châu chậm rãi nói, ánh mắt đầy khẩn cầu và tiếc nuối, nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi đang cúi đầu rơi lệ lặng lẽ bên giường.
Lưu Giai thị đồng ý, nói rằng nhất định sẽ đối đãi với Uyển Nhi như ruột thịt, nuôi nấng thành người, chọn cho nàng một mối hôn sự tốt.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt lại hiện ra những hình ảnh của Uyển Nhi, ngày ngày nhìn vào chiếc tủ đựng bộ y phục múa đã ngày càng không thể mặc vừa nữa, màu sắc từng tươi mới nay đã phai dần, trở nên xỉn màu. Nhìn lại những năm qua, không còn ai mặc lại chúng.
Trong gian phòng trước kia rộng rãi để múa giờ đây đã bày đầy những giá vẽ, bút lông sói, bút lông dê, nghiên mực hảo hạng và đủ thứ họa cụ khác.
Bên cạnh giá vẽ, Uyển Nhi ngồi đó với gương mặt đầy âu sầu, dường như nàng không mấy hứng thú với việc vẽ vời.
Uyển Nhi của hiện tại hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vui tươi, hân hoan ngày nào.
—— Và giấc mơ như thế, nàng đã mơ suốt nhiều đêm.