Thẩm Thanh Nhiên một mình về nhà, tự nhiên cảm thấy trong nhà có chút trống vắng, không có ai nói chuyện cùng.
Tuy rằng cậu đang giả câm, nói không được.
Mà Tiết Phỉ Phong đi rồi cũng có nghĩa là cậu có thể thả lỏng. Cậu hít một hơi, dùng sức gào hai tiếng. Cậu nhịn gần chết, cậu thậm chí còn không nhớ nổi giọng mình ra sao.
Ngoại hình của nguyên chủ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì rất giống cậu, chỉ là yếu ớt quá, khí chất khác nhau một trời một vực, cách đối nhân xử thế cũng có sự khác biệt cực kì lớn.
Thẩm Thanh Nhiên kêu ra tên của chính mình, đã quá lâu không cất giọng, khiến âm thanh cậu phát ra thỏ thẻ khô khốc như tiếng hươu non.
Cậu liên tục hô vài tiếng, từ từ tìm về thanh âm của mình. Nhà cậu tại chân núi, lúc thường sẽ không có người đi qua.
Lúc làm bữa trưa, Thẩm Thanh Nhiên quen tay múc hai lon gạo, đổ cả nước vào nồi rồi mới sực nhớ tới Tiết Phỉ Phong không có ở nhà, không cần nấu nhiều như vậy.
Cậu chột dạ đậy cái nắp lại, có lẽ, Tiết Phỉ Phong lo lắng là phải.
Thẩm Thanh Nhiên lấy phần cơm ăn không hết cơm trộn với cám rồi quấy lên, đổ vào máng ăn của ngỗng trắng béo, "Mau ăn đi, chờ họ Lý... Ạch, chờ Lý Phong trở về, ngươi sẽ không ăn may tốt được như vậy đâu."
Cậu ngồi xổm nhìn cây Thanh Đỗ Miêu xìu xìu ểnh ểnh bên cạnh, lầm bầm lầu bầu: " Chừng nào ngươi mới khỏe mạnh đây?"
Như hỏi Thanh Đỗ Miêu, lại như hỏi người nào đó.
Có lẽ vì trong lòng cảm thấy vết thương ở chân của Tiết Bi Phong sẽ được chữa khỏi vào ngày cây Thanh Đô Miêu trưởng thành và được dùng làm thuốc, Thẩm Thanh Nhiên đặc biệt chú ý đến cây giống duy nhất này, mỗi ngày ngắm nghía ba lần.
“Đừng nghĩ đến Lý Phong nữa, mình ngủ trưa trước đã.” Thẩm Thanh Nhiên chán nản ngáp một cái, buổi sáng vừa mới phơi chăn, ngủ một giấc chắc chắn sẽ rất thoải mái. Cậu quay người liếc nhìn căn phòng của nguyên chủ, kể từ ngày đầu tiên cậu ra khỏi nơi đó, cậu chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa, cũng không biết giờ nó bẩn đến mức nào rồi.
Ngôi nhà của Lý Phong dưới chân núi rất nhỏ, có một phòng khách và hai phòng ngủ, vừa vào cổng chính đã có thể nhìn thấy phòng khách, hai bên trái phải là phòng ngủ, được ngăn cách với nhau bằng những tấm ván gỗ. Có mấy bậc thang đi xuống dẫn đến một căn hầm nhỏ. Nhà bếp độc lập ở phía bên trái của ngôi nhà, chỉ có một bếp nấu và nhiều dụng cụ làm nông khác nhau chất đống ở sân bên ngoài.
Nuôi gà ở sân sau và xới đất ở sân trước. Nói chung, không có nhiều chỗ có mái che. Phòng của nguyên chủ thì bị bỏ hoang, cậu đến chiếm phòng của Tiết Phi Phong, dần dần thành Tiết Phỉ Phong ngủ ở giường dưới đất.
Xét về độ rộng thì phòng của nguyên chủ rộng rãi hơn, bắt Tiết Bi Phong ngủ trên sàn nhà, nhìn thế nào cũng không thể biện minh được.
Về sau trời càng lạnh hơn thì là cả một vấn đề đấy. Hay minh chứng minh cho Tiết Phỉ Phong thấy là mình đã thay đổi thành một con người hoàn toàn mới nhỉ, bắt đầu bằng việc dọn dẹp nhà cửa? Việc cắt da lợn lần trước còn chưa đủ à?
Thẩm Thanh Nhiên đấu tranh nội tâm, nhắm mắt quyết định: “Cứ dọn dẹp là được.” “Ừm, hôm nay mình cứ ngủ ở phòng Lý Phong đi.” Thẩm Thanh Nhiên tự dỗ dành bản thân. ......
Dì Trương nhớ tới lời Tiết Phỉ Phong nhờ vả nên thỉnh thoảng lại đến thăm Thẩm Thanh Nhiên, sợ cậu ở nhà một mình sẽ trở thành tên ma đói. Dì đứng ngoài hàng rào, vừa đặt tay lên cái cổng sân thì nghe thấy tiếng nói lạ phát ra từ trong nhà Thẩm Thanh Nhiên.
Ta nên gõ cửa hay bỏ đi đây.
"Đợi Lý Phong trở về, ngươi sẽ không ăn may như vậy... Đừng nghĩ đến Lý Phong nữa, đi ngủ trước đã... Hôm nay mình cứ ngủ trong phòng Lý Phong..." Thím Trương nghe rõ ràng là một giọng nam xa lạ, tuy giọng nói rất hay, nghe như học giả cao quý nhưng cũng không giấu được ý nghĩ “muốn ngủ”.
Ngay sau khi Lý Phong rời đi, cậu đã dắt một người đàn ông bên ngoài về nhà? Giữa ban ngày ban mặt mà vẫn...ngủ! Dì Trương càng nghĩ càng sốc. Dì cho rằng Thẩm Thanh Nhiên đã thay đổi nên dì cũng không còn chán ghét như trước. Nhưng nếu lỡ... người ta là thân nhân của Thẩm Thanh Nhiên thì sao? Thím Trương không muốn vu oan cho ai nên cao giọng hét lên: "Thanh Thiên, ngươi có ở đó không?"
Thẩm Thanh Nhiên vừa nằm xuống, liền vội vội vàng vàng mặc quần áo đi ra ngoài. Bây giờ cậu cứ cảm thấy dì Trương giống y chang thầy hiệu trưởng cấp ba, người thích đến trường lúc năm giờ sáng để giám sát các khu vực công cộng của trường ấy.
Dì Trương mím môi, tư thế như nghênh địch.
Dì nhìn thấy quần áo Thẩm Thanh Nhiên lôi thôi, liền cười hỏi: “Ở nhà có ai không? Hình như vừa rồi ta nghe thấy tiếng gì đó.”
Chết tiệt, da đầu Thẩm Thanh Nhiên căng lên, đánh chết cái miệng nói không biết nghĩ. Cậu lắc đầu phủ nhận, trong mắt đúng lúc hiện lên một tia bối rối, như thể cậu không hiểu dì đang nói gì cả.
Kỹ năng diễn xuất bùng nổ.
Dì Trương lùi lại một bước, có chút choáng váng, sao lại không thừa nhận? Người đàn ông đó thực sự không thể đường đường chính chính gặp người khác sao?
"Ồ... chắc là ta nghe nhầm, hôm nay ta tới đây xem ngươi nấu ăn được hay không. Nếu ngươi có khó khăn gì thì nhất định phải nói với ta."
Thẩm Thanh Nhiên sợ dì Trương huấn luyện cậu thành đầu bếp hoàng gia nên vội vàng lắc đầu chạy vào, lấy trong tủ ra một bó thịt xông khói đưa cho dì Trương.
Tiết Bi Phong sợ hắn nấu không được, liền kiếm đâu đó một đống thịt xông khói, bảo cậu hấp ăn với cơm, đơn giản và chu đáo. Phần ăn này hơi nhiều, Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy nửa năm ăn cũng không hết nên chỉ đưa một ít cho dì Trương.
"Cái này sao lại đưa cho ta?" Thím Trương né tránh, xua tay không muốn nhận. Thịt xông khói được làm từ loại thịt lợn chất lượng nhất, từng cân một. Nhìn bề ngoài thì có thể thấy nó còn được làm cẩn thận hơn bình thường, rõ ràng đã lãng phí rất nhiều tâm huyết.
Thẩm Thanh Nhiên gãi đầu, không biết làm sao truyền đạt ý “không ăn hết” cho dì Trương hiểu. Giá mà có Tiết Phỉ Phong ở đây.
“Phong Tử mua cái này à?” Thím Trương đẩy mãi không được nên đành nhận lấy, nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, Tiết Phỉ Phong bỏ ra nhiều tiền mua mía cho cậu như vậy mà đã có người mắng đầu hắn bị cửa kẹp, sợ nương tử tới độ phá gia chi tử, cậu lo dì Trương cũng sẽ cho là như thế.
Nên nhất định cậu không thể nói là Tiết Phỉ Phong mua. Thẩm Thanh Thiên quyết tâm phải lấy lại mặt mũi cho chồng trước mặt dì Trương.
Cậu mỉm cười lắc đầu, không, con mới là đứa phá của.
Dì Trương ngạc nhiên. Món thịt xông khói này rõ ràng là từ bên ngoài mang về mà cậu thì chưa từng ra ngoài, không có người bán hàng nào sẽ mang thứ tốt thế này đến chào hàng ở nơi xa xôi hẻo lánh như ngôi làng của bọn họ .
Chẳng lẽ là người đàn ông trong nhà cho?
Dì Trương rối rắm, Thẩm Thanh Nhiên ngốc đến mức không biết che giấu, vẫn là chứng nào tật nấy không kiêng kỵ? Dì cẩn thận nhìn Thẩm Thanh Nhiên. Từ khi rửa mặt sạch sẽ, dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, vòng eo thon gọn, đôi mắt trong veo như biết nói. Trước đây “nàng” bị mọi người ghét bỏ, nhưng bây giờ vẻ đẹp này có thể đem đi so với các tiểu thư khuê các trên trấn.
Dì Trương nắm tay áo lo lắng, lo lắng cho Phong Tử xa nhà.
Bà Thái lén lút đứng sau đống cỏ khô tỏ ra ghen tị và khinh thường khi nhìn thấy miếng thịt xông khói trên tay dì Trương. Lý Phong không có ở đây, dì Trương thì năm lần bảy lượt ghé đến nhưng Thẩm Thanh Nhiên thỉnh thoảng cũng có ý định mời dì ta ăn uống. Tâm tư lợi dụng, dọa nạt của bà ta lại rụt rịch.
Đặc biệt là hai đứa cháu trai vô dụng của bà, từ khi không được ăn uống ở nhà Thẩm Thanh Nhiên nữa thì suốt ngày qua nhà bà ta ăn chực uống chùa. Bà Thái cũng không thể làm gì được bọn họ. Bà còn nghe thấy giọng nam kỳ lạ trong phòng Thẩm Thanh Nhiên. Bà nghiến răng nghiến lợi, thế mà lại hời cho một tên ngoài làng!
Bà ta nhanh chóng xách giỏ rau bước đi, muốn nhanh chóng báo cho Thu Sinh và Xuân Sinh.
.....
Nhà trọ nơi Tiết Phỉ Phong đang ở.
“Tướng quân nhất quyết muốn đích thân đi Tào Cương?” Thần y sờ râu, nheo mắt cáo, vô tình nhổ đi một nửa bộ râu, bình tĩnh giấu đi.
Tiết Bi Phong giả vờ như không nhìn thấy: “Đúng vậy, làm phiền thần y.”
“Vậy ta chỉ có thể cho một liều thuốc nặng, phòng ngừa tướng quân nửa đường bị đau.” Thần y cười nói, cầm lấy một cây kim bạc dài khoảng hai ngón tay, đâm đại vào đầu gối Tiết Phỉ Phong.
"Tiếp theo sẽ không dễ chịu chút nào đâu, Tướng quân”.
Tiết Bi Phong vẻ mặt không thay đổi: “Không sao.”
Những cơn đau nhức dày đặc không ngừng lan ra từ các khớp xương, sau đó lan đến các cơ quan nội tạng, như thể quay trở lại những ngày đầu hắn bị thương. Tiết Phỉ Phong nhắm mắt lại, trong làn khói thuốc vương vấn, cơn buồn ngủ dần dần kéo tơi, có lẽ chính nỗi đau tương tự đã khiến hắn mơ thấy ngày mình bị Thẩm Thanh Nhiên đầu độc nhầm.
Trong mộng thật hỗn loạn, bên tai ồn ào tiếng đao kiếm xen lẫn những mảnh mộng vụn vỡ trên lưng ngựa. Một vào cảnh vật nơi lang Lý Gia khiến giấc mộng yên bình trong phút chốc
Cảnh mộng dừng lại khi Thẩm Thanh Nhiên cầm vỏ kiếm trong tay xông vào, lo lắng qua đi, “ nàng” vui vẻ hỏi hắn: “Nếu ta bị bắt nạt, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Tiết Bỉ Phong đột nhiên mở mắt, hét lớn: "Thường Bạch!"
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi về làng Lý Gia, bảo vệ Thẩm Thanh Nhiên.”
Tiết Phỉ Phong chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm con chó vàng đang chạy giỡn bên ngoài, lông mày nhíu lại thành hình vòng cung thật sâu.