Chương 10

Đã đến giờ ăn tối, Tiết Phỉ Phong gắp một cọng lá củ cải, giơ lên. Gắp có một cọng mà giơ tay lên mãi vẫn chưa gắp được nó ra khỏi đĩa. Thẩm Thanh Nhiên để nguyên, không thái rau ra thành từng miếng nhỏ.

Có nước chấm trên bàn,Thẩm Thanh Nhiên giả nhỏ tỏi rồi khuấy với giấm, đường và nước tương. Chỉ là nêm nếm chưa ổn lắm, vị hơi chua.

Tiết Phỉ Phong bình tĩnh ăn lá củ cải trong bát, vẻ mặt chăm chú như đang thưởng thức món thịt cừu nướng mỹ vị tại yến tiệc hoàng cung. Thật ra, đây là món gì, vị gì, hắn thật sự không nói nên lời.

Thẩm Thanh Nhiên bưng bát cơm, ăn từng tí từng từng tí như mèo. Cậu kén ăn hơn nguyên chủ nhiều, món ngon nức tiếng cũng chưa chắc vừa lòng cậu.

Tiết Phỉ Phong thấy mình hết chịu nổi rồi. Mấy ngày qua Thẩm Thanh Nhiên ăn rất ít, hai má hóp lại. Hắn nhớ lại dáng vẻ ăn uống vô độ của người này, chỉ mới hơn mười ngày, mà hắn tưởng chuyện này là chuyện của kiếp trước.

"Không ăn được? Thèm thịt? "Tiết Phỉ Phong nghĩ đến việc lên núi săn thú vào buổi tối.

Thẩm Thanh Nhiên lắc đầu. Không phải là không có thịt, còn có một con ngỗng trong chuồng gà kia kìa, đây là vấn đề của đầu bếp.

Thức ăn cậu nấu dở! Thẩm Thanh Nhiên nào được trải nghiệm cái gì mà thiên nhiên trong lành, hoa trái không có thuốc trừ sâu, hội tụ tinh hoa đất trời, hấp thụ tinh túy của mặt trời và mặt trăng…..như trong sách. Các loại rau tươi ngon mọng nước hơn cả thịt bò, thịt cừu mà không cần thêm bất kỳ gia vị nào. Đầu và miệng cậu chỉ toàn hai từ "khó nuốt" thôi.

Chắc nữ chính là tinh linh có thể thưởng thức được linh hồn của đồ ăn, còn cậu chỉ là một phàm nhân thôi.

Thẩm Thanh Nhiên len lén nhìn Tiết Phỉ Phong đang ăn rau. Cậu cực kỳ muốn hỏi “Anh cũng thưởng thức được linh hồn của đồ ăn à?”

Trong thế giới “khó nuốt” này, chỉ có cơm là quen thuộc.

……

Tiết Phỉ Phong phát hiện Thẩm Thanh Nhiên cứ sờ sờ bên hông, chắc là bị thương rồi. Chuyện vỏ kiếm lúc sáng vẫn còn đó, hắn tự trách vì quên hỏi “nàng” có bị đau ở đâu hay không.

Hắn đến cạnh tủ và lấy ra hai chai rượu thuốc. Hắn ra hiệu cho Thẩm Thanh Nhiên nằm xuống rồi quay lưng lại.

Thẩm Thanh Nhiên lắc đầu lia lịa.

Không được vén dù chỉ một góc áo trước mặt hắn. Nếu bị phát hiện, cơm trắng cậu cũng không còn mà ăn.

"Nằm xuống. Tiết Phỉ Phong vô thức dùng giọng điệu chỉ huy trong quân, khi thấy dáng vẻ sững sờ của Thẩm Thanh Nhiên, hắn dịu giọng, "Xoa bóp một chút, nếu không ngày mai sẽ đau." "

Mẹ của Thẩm Thanh Nhiên là một doanh nhân, cha và anh hai đều ở trong quân đội. Mẹ nuông chiều cậu lắm. Tính cách cả hai mẹ con đều hơi nhút nhát nên ít khi cãi lời cha và anh hai. Cậu nghe lời theo bản năng.

Thẩm Thanh Nhiên nằm trên giường Tiết Phỉ Phong và cảm nhận sâu sắc sức mạnh của bản năng.

Hmm, cậu vẫn rất ngoan ngoãn ở một thế giới khác.

Cậu bắt Tiết Phỉ Phong quay người lại, cởϊ áσ ngoài, mặc áσ ɭóŧ mỏng nằm trên chăn bông. Ở tư thế này, cậu chật vật lấy áo ngoài che kín phần thân dưới.

Ngực phẳng có thể giải thích, nhưng “tiểu Nhiên” thì phải giấu.

Tiết Phỉ Phong di chuyển xe lăn đến cạnh giường, vén nhẹ vạt áo của Thẩm Thanh Nhiên lên, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Tấm lưng trắng trẻo được giấu kín bao năm dưới lớp quần áo mỏng manh. Thế mà hiện trên lớp nền trắng ấy là một vết bầm đen nằm ở bên trái. Trông đặc biệt đáng sợ. Chiếc xe lăn lật và đập vào eo cậu. Thẩm Thanh Nhiên bị đau đến không thốt nên lời. Càng thấy Tiết Phỉ Phong đã ném vỏ kiếm mạnh thế nào.

Lòng bàn tay thô ráp chậm rãi chạm vào eo cậu cùng với cảm giác nong nóng của rượu. Sau khi cảm giác châm chích ban đầu qua đi, lực xoa bóp trên eo thoải mái đến mức Thẩm Thanh Nhiên phải cắn chặt ngón tay mới không rên thành tiếng.

"Ta xin lỗi”. Tiết Phỉ Phong cảm nhận làn da mềm mại dưới lòng bàn tay mình, hắn càng hối hận.

Thẩm Thanh Nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói không sao với Tiết Phỉ Phong. Là cậu đầu độc hắn trước, có qua có lại, huề.

Tiết Phỉ Phong cảm thấy “nàng” đang cười ngượng, áy náy càng lúc càng nhiều.

Nếu Thẩm Thanh Nhiên có thể nói chắc “nàng” sẽ hét lớn vì đau mất.

Nhưng “nàng” thậm chí còn chẳng thể kêu.

Tiết Phỉ Phong lần đầu tiên thấy đau lòng vì người khác, giọng điệu cũng dịu dàng hẳn đi, "Đừng cắn ngón tay. Nếu đau, cắn ta này. "

Ngón tay bị Tiết Phỉ Phong cạy ra, miệng Thẩm Thanh Nhiên trống rỗng, tí nữa thì kêu ra tiếng.

Cậu không đau, đã lắm.

"Tối nay ngủ trên giường ta đi." Tiết Phỉ Phong mang chăn bông của Thẩm Thanh Nhiên lên giường, "Gần đây thời tiết trở lạnh nên phủ thêm một tấm chăn lên."

"Vậy ngươi thì sao?" Thẩm Thanh Nhiên viết.

"Những người tập võ như ta, không cần chăn. "

Thẩm Thanh Nhiên tàn nhẫn chỉ ra: "Ngươi vẫn phải ấp trứng vào ban đêm, vậy nên ......".

Tiết Phỉ Phong trầm ngâm, "Ồ. "

Nhìn dáng vẻ bất bình này, Thẩm Thanh Nhiên không hiểu lắm, đây không phải là một thứ đặc biệt thoải mái và phù hợp với tình trạng của Tiết Phỉ Phong sao?

"Ngươi nhớ ấp đấy. "

Cậu giống như chim cánh cụt mẹ đang chuẩn bị ra ngoài nên dặn dò Tiết Phỉ Phong chăm sóc các em thật cẩn thận. Nói xong, cậu ôm một tấm chăn trèo lại giường mình, rồi vùi cả người vào chăn.

Không phải ai trên đời cũng tốt như hắn, quan tâm cậu và chịu cho cậu một chiếc giường ấm áp, Thẩm Thanh Nhiên mơ màng nghĩ.

Tiết Phỉ Phong thở dài cam chịu.

……

Sau khi Thẩm Thanh Nhiên ngủ thϊếp đi, Tiết Phỉ Phong lặng lẽ đứng dậy và đắp cho cậu một tấm chăn. Anh nhìn tổ trứng trên giường với vẻ chán nản buồn bực.

Nếu là trứng do Thẩm Thanh Nhiên sinh, may ra hắn còn miễn cưỡng ấp.

"......" Tiết Phỉ Phong cau mày, hắn vữa nghĩ cái chuyện tào lao gì thế?

Chợt có tiếng gõ nhẹ trên mái nhà, Tiết Phỉ Phong đẩy nhẹ cửa sổ ra, lách người nhảy ra ngoài.

Thường Bạch nhận được chỉ thị mang giấy đến, vội vàng bảo Thường Minh đem qua.

Chất giấy mịn màng, trắng như tuyết. Thường Minh lấy bút, mực và giấy ra, dâng cho Tiết Phỉ Phong xem.

Anh hào hứng lắm. Điều này có nghĩa là chủ tử muốn liên lạc với những bộ hạ cũ để lên kế hoạch “đông sơn tái khởi”?

Trước tiên là phải đạp tên thái tử trời đánh kia ngã ngựa!

Tiết Phỉ Phong nhận lấy giấy bút. Hắn nghĩ đến sự hữu dụng của chúng thì siết chặt nắm tay, nói với giọng điệu uy nghiêm: "Gần đây các ngươi có vẻ nhàn rỗi nhỉ?. Ngày nào cũng thấy mặt các ngươi ở quanh đây.

Cũng không phải không có việc gì làm......Trương Minh chân chó: "Phục vụ chủ tử là việc lớn, chỉ cần ngài hạ lệnh, thuộc hạ không quản ngày đêm mà làm. "

Thường Minh xoa xoa tay, nhanh lên, viết thư, XXX chết thái tử!

"Ngươi đi đi.” Tiết Phỉ Phong xua tay.

"Hả? Thường Minh gãi đầu, "Chủ tử không có chuyện quan trọng gì khác cần dặn dò thuộc hạ ạ?" "

Tiết Phỉ Phong hắn nhắc mới nhớ, xoay người đi vào nhà lấy một túi trứng ra, "Ngươi ấp trứng, mặt trời lên thì rời đi." "

Trường Minh: "???" Chủ tử, ngài thiếu gà thì ta mua cho ngài ngay, cần gì phải thế này!

"Không ấp ra nổi đâu ...... Khi thuộc hạ còn nhỏ, cạnh nhà có hai kẻ ngốc làm thế này, ai cũng bảo sẽ không nở đâu ạ. "

Kẻ ngốc Tiết Phỉ Phong cứng đờ hỏi: "Thật sao? "

"Không được, kết quả là ổ trúng đó thúi luôn” . Thường Minh cẩn thận cầm trứng, anh phát hiện chủ tử rất coi trọng đống trứng này.

Hay đây là những tiểu chủ tử!

Thường Minh hốt hoảng, trong thoại bản có viết trên núi có yêu tinh, chúng nó còn có thể sinh ra tiểu yêu tinh với phàm nhân!

Không, không, không, chủ tử của họ không phải là một phàm nhân, hẳn là yêu tinh đã lợi dụng chủ tử và sinh ra một tổ trứng rồng!

Chủ nhân của họ được bao tuổi đâu, còn chưa ăn trái cấm. Chắc hẳn là vận mệnh ông trời sắp đặt!

Thường Minh khẽ gật đầu, mắt ngấn lệ, đúng vậy, có lý, sẽ có hơn mười quả trứng nhỏ nhỏ tròn tròn xếp hàng gọi “cửu cửu” (chú)!

Tiết Phỉ Phong thấy nhẹ nhõm và hơi nực cười khi nghe điều này, sao hắn lại phải bận tâm cơ chứ.

“ Thưởng cho ngươi đấy”. Tiết Phỉ Phong không muốn thấy chúng thêm nữa.

"Hả” Đây không phải là tiểu chủ tử à!

Trường Minh giật mình, lập tức bị Tiết Phỉ Phong Phong lườm, đừng đánh thức Thẩm Thanh Nhiên.

Hắn để ý thói xấu kén ăn của Thẩm Thanh Nhiên thì nói, " Đến Kinh Thành mang ít đồ ăn nhẹ mà các tiểu thư thích đến đây. Chọn loại nào để lâu không dễ hư, còn phải mềm và đẹp......".

"Thuộc hạ tuân lệnh”. Thường Minh nhớ tới cảnh tượng anh nhìn thấy khi chủ tử hé cửa.

Anh ta tức giận đến mức nhảy dựng lên, nữ nhân kia dám giật chăn bông của chủ tử, nhưng nhìn tâm tình chủ tử bây giờ….. bánh đó…. là cho phu nhân à?

Tiết Phỉ Phong về nhà đã vài ngày, lá gan của Thẩm Thanh Nhiên cũng lớn hẳn ra. Cậu lại chứng nào tật nấy, lăn lộn cuốn mình thành con sâu béo, mặt trời chiếu đến mông vẫn chưa chịu dậy.

Thẩm Thanh Nhiên viện đủ lý do, trong nhà không có nuôi gà vịt dê hay bò gì, càng không phải trồng trọt, dậy sớm làm gì.

Lúc này thời tiết bắt đầu vào đông,lúa trên đồng đã được thu hoạch đâu vào đấy. Các ruộng đất trở nên trống vắng, dân làng cùng nhau gieo hạt giống rau dưa, tưới tiêu trồng trọt tới Tết là vừa ăn. Ngước mắt nhìn xa xa, lẫn trong đất hoa mầu thấp bé, một mảnh rừng mía cao cao dày đặc, sức sống dâng trào.

Mía có tính mát, vị ngọt, nhiều nước, có thể dùng để ăn sống hoặc để chiết đường.