Chương 7

Vài tiếng trước.

Nguyệt Ngân nhét một tờ rơi hoa hòe loè loẹt vào tay Thẩm Tiểu Đệ, vẻ mặt chân thành: "Xin hỏi có muốn tìm hiểu về thiên phụ và chúa cứu thế, Thiên Diện Nguyệt Hydra của chúng ta không?"

Thẩm Tiểu Đệ đang mải chơi game, nghe vậy liền cau có nói: "Đi ra chỗ khác đi, chị nói tám trăm lần rồi đấy! Không thấy người ta đang chơi game à!"

Nguyệt Ngân im lặng hai phút, đến khi Thẩm Tiểu Đệ bắt đầu thấy bất an, cô lại thò đầu ra: "Thật sự không cân nhắc gia nhập Nguyệt Quang Giáo sao?"

Cô giơ hai tay cầm tờ rơi, chớp chớp mắt: "Chỉ cần 998 tệ phí gia nhập thôi!"

Thẩm Tiểu Đệ ôm đầu: "A a a a a a Nguyệt Ngân chị phiền chết đi được!!"

Cậu bĩu môi: "Chị còn nói mình là thần, nếu chị thật sự là thần, thì sẽ thiếu tiền sao? Tà thần trên TV đều là cướp bóc gϊếŧ người, muốn bao nhiêu tiền chả có."

Nguyệt Ngân bưng ly trà sữa, lầm bầm: "Chị là thần thời đại mới, là công dân tốt không trộm cắp."

Cho dù là trong truyện kinh dị, Tà Thần phần lớn cũng là dùng giao dịch dụ dỗ để lấy thứ mình muốn, chưa từng thấy ai trực tiếp gϊếŧ người cướp của bao giờ.

Làm vậy thật quá mất mặt.

Thẩm Tiểu Đệ không thèm để ý đến cô, Nguyệt Ngân rụt đầu lại, thở dài thườn thượt: "Haizz, lại là một ngày không lừa được tín đồ."

Đối với Nguyệt Ngân mà nói thì xuyên không chẳng là gì, làm phản diện cũng không thành vấn đề, dù sao với tư cách là một Tà Thần thì đây đều là nghề cũ rồi.

Vấn đề là sau khi xuyên không, cô lại không liên lạc được với bản thể đang ngủ say trong hư không!

Chuyện này mới nghiêm trọng!

Không liên lạc được với bản thể, cô tương đương với việc bị nhốt trong cơ thể này, không thể quay về vũ trụ hư không được.

Nguyệt Ngân quyết định truyền giáo trên Trái Đất, chiêu mộ tín đồ, tụ tập tín ngưỡng để kinh động đến bản thể, khiến bản thể chú ý đến Trái Đất, từ đó phát hiện ra cô.

Thế nhưng xuyên không hơn nửa tháng, Nguyệt Ngân một tín đồ cũng không kiếm được, còn suýt chút nữa tự mình đâm đầu vào đồn cảnh sát.

Cứ tiếp tục thế này, không biết đến năm nào tháng nào cô mới liên lạc được với bản thể.

Nguyệt Ngân ôm ngực, đau lòng khôn siết: "Lũ phàm nhân ngu xuẩn, các ngươi căn bản không biết mình đã cự tuyệt một vị thần minh vĩ đại cỡ nào!"

Thẩm Tiểu Đệ giả vờ như không nghe thấy, lặng lẽ bổ thêm một nhát: "Nguyệt Ngân, chị mà còn không làm bài tập, sáng mai lại bị chủ nhiệm lớp - phàm nhân ngu xuẩn của chị phạt chép phạt đấy."

Nguyệt Ngân lập tức càng thêm đau khổ: "Sao ngày nào cũng phải làm bài tập thế? Tôi không muốn làm người nữa."

Thẩm Tiểu Đệ đưa cho cô một hộp bánh sữa, giọng điệu chân thành: "Chị, hay là uống thuốc đi."

Cả ngày cứ tự xưng là thần, thế này sắp thành hoang tưởng rồi!

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Nguyệt Ngân vang lên.

Cô đang bận tranh giành túi khoai tây chiên cuối cùng với Thẩm Tiểu Đệ, thuận miệng nói: "A lô? Nơi đây là Thiên Diện Nguyệt vĩ đại, Mẫu Thân của Quái Vật..."

"Cậu nhớ ra tôi rồi à?" Nguyệt Ngân vỗ vỗ đầu Thẩm Tiểu Đệ đang tò mò.

"Nhưng mà hiện tại cậu đang rất nguy hiểm đúng không? Cho nên tăng giá rồi, bây giờ phải trả 500 vạn tệ."

Thực ra Nguyệt Ngân cũng không biết 500 vạn tệ là bao nhiêu, nhưng cô xem phim truyền hình thấy bố mẹ nam chính rất thích vung tiền, toàn là chi phiếu 500 vạn.

Cảm giác rất ngầu, cô cũng muốn.

Cúp điện thoại, Nguyệt Ngân nhận lấy hộp bánh sữa, ném hết vào miệng, lầm bầm: "Thôi được rồi, tôi không chấp nhặt với lũ sâu bọ phàm nhân yếu ớt các người."

Nói xong cô ném rác vào thùng, nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Thẩm Tiểu Đệ nhảy khỏi giường, cuống quýt: "Chị đi đâu đấy? Chị không làm bài tập nữa à?"

Nguyệt Ngân ánh mắt kiên định, khí thế hừng hực: "Đi mua bánh tráng nướng, tiện thể đi cứu thế giới!"

Tối nay bực bội không ăn cơm, vừa hay đói rồi.

Dù có đói hay không, thì cô cũng không muốn làm cái bài tập chết tiệt này.

Thẩm Tiểu Đệ ngơ ngác: "Hả?"

---

Khu Tây Phượng, thành phố A.

Trong lúc hỗn loạn, đại đa số người đều trốn vào trung tâm thương mại gần đó để lánh nạn. Có các cô chú đã ngoài năm mươi, có người đàn ông trung niên béo tốt, cũng có những cô gái trẻ đang khóc nức nở.

Bên ngoài cửa là những con quái vật đang không ngừng trèo lên, mọi người trốn trong phòng run lẩy bẩy.

Những con mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bên trong, nước dãi nhớp nháp nhỏ tong tong xuống đất. Cửa an toàn của trung tâm thương mại không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.

"Con người, con người tươi ngon..."

"A, đói quá, đói quá."

"Muốn ăn thịt, muốn ăn thịt."

Tiếng quái vật gầm gừ ghê rợn gần trong gang tấc, những chi thể dị hợm ngày càng đến gần. Cuối cùng, một chi thể xấu xí như cành cây khô héo chui vào theo cửa an toàn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, xung quanh lập tức vang lên tiếng hét chói tai, mọi người hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Có một người phụ nữ trung niên trong lúc vội vàng bỏ chạy đã bị vấp ngã, bị xúc tu quái vật tóm lấy.

Cô gái trẻ trốn sau ghế sofa hét lên một tiếng, cuống quýt bò lại: "Mẹ!! Mẹ ơi!!"

Vì chạy quá gấp, cô ngã khuỵu xuống đất.

"A a a a a đừng tới đây!! Chạy mau!" Tiếng hét chói tai và tiếng khóc lóc tuyệt vọng vang vọng khắp căn phòng.

Ai nấy đều cho rằng hai mẹ con kia chết chắc rồi, cho đến khi cánh cửa bị đá văng ra.

Giây tiếp theo, con quái vật xúc tu đáng sợ đã nuốt chửng vô số người bỗng nhiên ngã xuống.

"Giang Túc Lưu có ở đây không?"

Cô gái thò đầu vào từ cửa, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.

Cô mặc đồng phục học sinh, cột tóc đuôi ngựa cao, để mái bằng, mái tóc đen dài mượt mà. Trong thế giới ảm đạm cũ kĩ, cô gái xinh đẹp tinh xảo như đến từ một chiều không gian khác, tỏa sáng lấp lánh.

Cô gái nhìn quanh căn phòng, sau khi phát hiện không có người mình tìm kiếm, liền đứng thẳng người.

"Không có à, xin lỗi đã làm phiền."

Nói xong cô liền xoay người rời đi, trước khi đi còn tiện tay đâm thêm hai nhát vào con quái vật chưa chết hẳn trên mặt đất.

...

Nguyệt Ngân đến muộn hơn so với dự kiến của Giang Túc Lưu, cậu thậm chí đã nghĩ rằng cô sẽ không đến.

Trong khoảng thời gian Nguyệt Ngân chưa đến, Giang Túc Lưu đã thử tưởng tượng ra vô số kết quả trong lòng.

Cho đến khi nhìn thấy cô gái, tất cả suy nghĩ trong lòng cậu đều tan biến, chỉ còn lại một cảm giác bụi đã lắng xuống, số phận đã an bài.

"Này, cầm giúp tôi cái này."

Nguyệt Ngân nhìn xung quanh, cuối cùng đưa thứ đã cầm trên tay suốt dọc đường cho Giang Túc Lưu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Phải trông coi cẩn thận đấy."

Giang Túc Lưu chú ý thấy cô đang xách một túi nilon trên tay trái, nhíu mày: "Đây là?"

Cậu nghĩ đó là dụng cụ của Nguyệt Ngân. Dù sao thì, cho dù là trong thực tế hay trong phim ảnh, các đại sư huyền học khi ra ngoài luôn mang theo một số vật dụng cần thiết để trừ tà, chẳng hạn như bùa chú, kiếm gỗ đào, gạo nếp,...

Nguyệt Ngân nhấc túi nilon lên, ngầng đầu vẻ mặt ngơ ngác: "Bánh tráng nướng, cậu có muốn ăn không?"

Giang Túc Lưu: ...?

Cậu muốn nói lại thôi, không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo lịch sự.

Cậu nói "Ờ."

Phải nói rằng, ở một nơi xa lạ và hỗn loạn như vậy, sau khi gặp Nguyệt Ngân có vẻ như bị thần kinh, ngay cả bầu không khí kỳ quái xung quanh cũng trở nên bớt đáng sợ hơn.

"Âm!" Một tiếng nổ lớn lại vang lên trên đầu.

Con quái vật được các cảnh sát mặc đồng phục gọi là ác niệm cấp A dần dần lộ diện, thân hình cao lớn gần như che khuất cả bầu trời.