Chương 6

Tài xế đang cãi nhau bực bội quay đầu lại, mắng: "Thằng chó nào cứ bấm còi thế? Bấm cái gì mà bấm, không thấy..."

Giây tiếp theo, lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, vẻ mặt ngây dại: "Cái... cái thứ quỷ gì vậy?"

Hắn ta nhìn thấy con quái vật đang ngày càng đến gần.

Cơ thể người bê bết máu, cái đầu to lớn dị thường, ngũ quan méo mó.

Mấy người đang cãi nhau cũng nhận thấy điều bất thường, quay đầu lại thì hoảng sợ kêu lên: "Mẹ kiếp!"

"Cái thứ quỷ gì thế kia?!"

Người đàn ông trung niên đứng gần nhất còn chưa kịp nói hết câu, "tài xế" đã nhanh chóng lao tới.

Tiếng kêu thảm thiết rợn tóc gáy vang lên, cùng với tiếng nuốt chửng ừng ực, máu và thịt vụn bắn tung tóe lên cửa kính xe.

Người đàn ông vừa la hét còn chưa hoàn toàn tắt thở, những ngón tay trắng bệch giãy giụa trong không trung, cố gắng níu kéo cọng rơm cứu mạng gần trong gang tấc.

Dù Giang Túc Lưu có tâm trí kiên định đến đâu, vào lúc này cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Xung quanh có không ít người chứng kiến

cảnh tượng này, tiếng la hét gào thét kinh hoàng vang lên. Mọi người mặt mày tái mét bỏ chạy tán loạn, dòng xe cộ vốn dĩ yên tĩnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Giang Túc Lưu bình tĩnh kéo phanh tay, đánh lái lùi xe rời khỏi con đường đang tắc nghẽn.

Rời đi chưa được bao lâu, phía sau lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của con người, cùng với tiếng máu me bắn tung tóe.

Trên bức tường cũ kỹ hiện lên bóng dáng con quái vật, cùng với tiếng nhai ngấu nghiến.

Con đường này không dài, chỉ cần lái xe vài phút là ra khỏi.

Tuy nhiên, rời đi chỉ là sự khởi đầu, sau khi xe chạy khỏi đoạn đường xảy ra sự việc, Giang Túc Lưu phát hiện ra thế giới bên ngoài cũng chẳng khá hơn là bao.

Mặt đất sụt lún, tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên gần trong gang tấc, trên bầu trời là con quái vật dị hình gần như che khuất cả bầu trời.

Con quái vật đầu người mình rắn, cao khoảng mười mấy mét, trên thân rắn dài ngoằng mọc ra ba cái đầu người dị hình, khuôn mặt méo mó đầy máu me ghê rợn, miệng đang nhai ngấu nghiến thứ gì đó.

Con quái vật ba đầu mình rắn trên đỉnh đầu che khuất cả bầu trời, cách đó không xa là những người thuộc cơ quan chức năng chính phủ đang giương súng sẵn sàng chiến đấu. Tiếng súng máy bắn phá vang lên cùng với tiếng quái vật nhai nuốt con người.

Hàng chục người mặc đồng phục đang giương súng, liên tục tìm cách đối phó với con quái vật.

Trên đường phố thi thoảng lại vang lên tiếng gầm rú giận dữ của con người: "Địa điểm tòa nhà Yintai, cần chi viện! Cần chi viện!"

"Là vật cấm kỵ chưa được đăng ký, không loại trừ khả năng tà niệm mới sinh ra."

"Đội trưởng! Ngoài tà niệm cấp A, còn có mấy con tà niệm cấp D!"

"Mẹ kiếp, để tao biết được là ai giở trò quỷ, tao sẽ gϊếŧ chết hắn ta! Người của Huyền Môn Hội đã đến chưa! Không thể để tà niệm chạy thoát!!"

"Bích đại sư đã đến rồi, đang phối hợp với những người có năng lực khác bố trí kết giới phong ấn tà niệm."

Trên mặt đất nhanh chóng chạy qua những con chuột bạch ngậm đồng tiền, trên bầu trời nhanh chóng sáng lên những tia sáng màu đỏ, tạo thành l*иg ánh sáng nhốt tà niệm bên trong, cách ly với thế giới bên ngoài.

"Vật cấm kỵ A89 của khu vực giam giữ đã đến chưa?!"

"Thành phố C có dao động bất thường, A89 vì công dụng phù hợp, đã được phó bộ trưởng điều động đến trấn áp rồi!!"

Giọng nói giận dữ dừng lại, tất cả mọi người đều im lặng.

Tiểu Quân thoá mạ một câu: "Mẹ nó, rõ ràng là có âm mưu!!"

...

Những người khác lần lượt chạy ra khỏi con đường, cũng nhanh chóng chú ý đến con quái vật dị hình đang bay trên không trung.

"Cái gì vậy?"

"Đang quay phim à?"

"Chúng ta sẽ chết hết, chết hết."

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lan tràn khắp nơi, có người run rẩy ngã quỵ xuống đất khóc lóc, có người lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, còn có những người nhanh trí đã tìm kiếm nơi ẩn nấp.

Đóng cửa xe, thế giới như yên tĩnh trở lại, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Con quái vật sẽ tìm thấy nơi này sao? Bên ngoài thế nào rồi? Những người khác còn sống không? Bố mẹ khi nào mới phát hiện ra mình mất tích?

Tín hiệu điện tử bị mất, tất cả các cuộc gọi đều không gọi được. Xung quanh tối om, đèn điện tắt ngấm, chỉ còn lại ánh trăng le lói.

Trong màn đêm đen kịt, Giang Túc Lưu không biết đã qua bao lâu.

Cuối cùng, cậu nhớ đến câu nói của Nguyệt Ngân: "Tôi sẽ báo đáp cậu."

Trong ký ức, cô gái dùng ngón tay làm động tác như đang cầm điện thoại, cười rạng rỡ: "Tối nay khi nào cậu sắp chết, có thể gọi điện thoại cho tôi."

Giang Túc Lưu lấy tờ rơi ra, cúi đầu.

"Tút tút tút..."

Sau một hồi chờ đợi dài dằng dặc.

"A lô? Nơi đây là Thiên Diện Nguyệt vĩ đại, Mẫu Thân của Quái Vật..." Giọng nói quen thuộc của cô gái từ đầu dây bên kia vang lên.

"Nguyệt Ngân?" Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Túc Lưu sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Lời cậu nói sáng nay còn hiệu lực chứ?"

Nguyệt Ngân đang tranh giành túi khoai tây chiên cuối cùng với Thẩm tiểu đệ, vừa nhai rôm rốp vừa nói: "Vẫn còn."

"Nhưng mà hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm đúng không? Cho nên tăng giá rồi, bây giờ phải trả 500 vạn tệ."

Ban đầu nói là phí gia nhập 998 tệ, bây giờ trực tiếp tăng giá lên 500 vạn tệ... Làm như vậy hình như có hơi vô đạo đức.

Nhưng mà, nhân lúc cháy nhà đi hôi của là bản chất của Tà Thần mà!

Bên cạnh là tiếng gầm rú kinh thiên động địa của con quái vật, Giang Túc Lưu bình tĩnh nói: "Tôi đưa cậu 1000 vạn."