Chương 47

“Cậu có biết, trước khi chúng ta nắm trong tay Vật Cấm Kỵ cấp A, giới huyền học hoàn toàn khinh thường chúng ta, tổ chức Tà Thần hoành hành khắp nơi, chúng ta thậm chí không có cách nào chống lại, chỉ có thể cầu cứu các tổ chức dân gian của giới huyền học ra tay!”

Tiểu Quân cười lạnh: “Phải rồi, bây giờ mấy thành phố của chúng ta đều đang ấn Vật Cấm Kỵ cấp A? Nếu những Vật Cấm Kỵ cấp A này đào tẩu, tôi xem các người giải quyết thế nào, tất cả cùng toi đời hết đi!”

Dư Ngư tức giận dậm chân: “Cậu thật là cố chấp!”

Đội trưởng Lý nhìn hai người bọn họ cãi nhau, vẻ mặt ngưng trọng.

Đây chính là hai luồng ý kiến bất đồng lớn nhất hiện nay của Sở Quản Lý Sự Kiện Đặc Biệt, một là có nên công khai sự tồn tại của ác niệm cho dân chúng biết hay không, hai là có nên chế tạo Vật Cấm Kỵ hay không.

Mọi người đều không thể thuyết phục lẫn nhau, chia thành phe cấp tiến và phe bảo thủ. Bề ngoài có vẻ vẫn duy trì được hòa khí cơ bản, nhưng thực chất bên trong sóng ngầm cuồn cuộn chưa bao giờ ngừng nghỉ, gần như đã đến mức chạm mặt là bùng nổ.

Đội trưởng Lý nhìn thoáng qua các thành viên đang phớt lờ nhau, thở dài: “Bàn về vụ án trước đã.”

Anh nói: “Mọi người đều nói là B87, nhưng tôi nghi ngờ không phải, hoặc là không chỉ có vậy.”

Việc học sinh tự móc mắt ra, chắc chắn không thể thiếu sự xúi giục của B87. Nhưng sau đó cô bé tuyệt vọng nhảy lầu, đội trưởng Lý lại nhận ra một số manh mối.

Anh nghiêm mặt nói: “Tôi đã xem camera giám sát nhiều lần, phát hiện sau khi nữ sinh móc mắt ra, biểu cảm rất đau đớn, lúc này cô bé đáng lẽ phải trong trạng thái tỉnh táo. Nhưng khoảng hai phút sau, cô bé lại ngơ ngác đi lên sân thượng.”

“Chúng ta đều biết, B87 chưa từng có tiền lệ chủ động gϊếŧ người. Sau khi có được nhãn cầu con người làm thức ăn, nó không có lý do gì lại xúi giục vật chủ tự sát…”

“Tôi nghi ngờ nạn nhân đã gặp phải ác niệm khác ngoài B87, hơn nữa ác niệm kia chắc chắn mạnh hơn B87, nếu không B87 sẽ không dễ dàng nhường miếng mồi ngon đến tay cho kẻ khác.”

Dư Ngư sững sờ, kinh ngạc nói: “Ý của đội trưởng là, bây giờ trong trường cấp 3 còn có một ác niệm mạnh hơn?”

Tiểu Quân đột nhiên nghĩ đến điều gì, trợn mắt nói: “Chết tiệt. Mấy người bên giới huyền học có nói với tôi, họ muốn đến trường xem xét tình hình.”

Chính phủ khuyến khích các dị năng giả xử lý ác niệm, đối với loại án mạng này, nếu giới huyền học có ý muốn nhúng tay vào, Sở Quản Lý Sự Kiện Đặc Biệt thường sẽ không từ chối.



Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu đệ giật mình: “Chị ơi!! Sao cửa sổ phòng chị biến mất rồi.”

Cậu bé đứng ở ban công, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Oa, một cái lỗ to quá.”

Nguyệt Ngân không để ý đến cậu, nằm dài trên giường xem tiểu thuyết.

Thẩm tiểu đệ chạy tới, nói: “Nguyệt Ngân, sao chị còn chưa dậy, sắp muộn học rồi.”

Mấy hôm trước Thẩm tiểu đệ bắt đầu đi học, là con nhà họ Thẩm, cậu cũng có tài xế riêng đưa đón.

Cậu bé có suy nghĩ của riêng mình, nếu mình và chị gái cùng đi học, tài xế sẽ phải đưa chị đến trường, chị sẽ không phải đi bộ nữa.

Cậu bé có lòng tốt như vậy, nhưng Nguyệt Ngân lại không hiểu, cô nàng nằm ì trong chăn không nhúc nhích, như một chú sóc đang ngủ đông.

Thẩm tiểu đệ chống nạnh hét lớn: “Nguyệt Ngân, mau dậy đi!”

Nguyệt Ngân thò đầu ra khỏi chăn, nói: “Em tự đi học đi, hôm nay chị không đi học.”

Thẩm tiểu đệ trừng mắt: “Chị xin nghỉ à?”

Nguyệt Ngân nhìn chằm chằm vào điện thoại, giơ cốc sữa chua lên uống một ngụm: “Không.”

Thẩm tiểu đệ kinh ngạc: “Vậy sao chị không đi học?”

Nguyệt Ngân thần bí nói: “Bởi vì hôm nay trường chúng ta được nghỉ.”

Hôm qua đám người Thẩm Bảo Châu không nghe lời cô, cứ đâm đầu vào miệng ác niệm.

Chắc chắn là bọn họ đã gặp chuyện không may rồi.

Nguyệt Ngân không tin, sáng sớm trường học mở cửa nhìn thấy mấy người chết, chẳng lẽ lại không cho nghỉ học?

Hôm nay cô đến trường, chắc chắn sẽ nhìn thấy thông báo nghỉ học. Nếu đến trường cũng được nghỉ, chi bằng ở nhà nằm ngủ cho khỏe.

Nguyệt Ngân đắc ý dào dạt nằm trên giường đọc tiểu thuyết, cảm thấy mình thật thông minh.

Nửa tiếng sau, điện thoại của cô reo lên.

Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm như sấm rền bên tai: “Nguyệt Ngân, sao em còn chưa đến trường?”

Nguyệt Ngân kinh ngạc hỏi: “Hôm nay còn phải học à?”

Giáo viên chủ nhiệm bị cô chọc cười: “Ngày nào mà chẳng phải đi học? Em còn không mau đến trường, tôi sẽ báo cho phụ huynh, bắt em viết bản kiểm điểm đấy.”

Nguyệt Ngân: “...”

Nguyệt Ngân không thể hiểu nổi, trường học đã xảy ra vụ án mạng liên hoàn rồi, vậy mà học sinh vẫn phải đến trường đúng giờ.

Là do ác niệm kia gϊếŧ ít người quá, hay là con người bây giờ đều ham học đến mức không sợ chết?

Nguyệt Ngân vừa nghi ngờ nhân sinh, vừa chậm chạp ra khỏi giường, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học.

Cho đến khi đi trên đường đến trường, Nguyệt Ngân vẫn không từ bỏ ý nghĩ kiên định rằng trường học sẽ cho nghỉ.

Cô cầm điện thoại, tìm kiếm tin tức hôm nay, phát hiện không hề có bất kỳ bản tin nào về việc trường cấp 3 tối qua có nhiều người chết hoặc mất tích.

Kỳ lạ, chẳng lẽ cô phán đoán sai lầm, Chu Hoài An và Thẩm Bảo Châu không gặp chuyện gì?

Nguyệt Ngân hoang mang gãi đầu, miễn cưỡng đi đến trường.

Vừa đến trường, cô đã đυ.ng phải hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục. Họ đang đi cùng đội trưởng Lý, mấy người vẻ mặt nghiêm trọng đi về một hướng.