Chương 40

"Ài, chẳng lẽ trường chúng ta lại có vấn đề sao?". Nguyệt Ngân gãi đầu nhìn nhiệm vụ xuất hiện trên diễn đàn.

Tuy nhiên, đây không phải là bài đăng được đánh dấu đỏ. Sau một thoáng kinh ngạc, Nguyệt Ngân lướt mắt qua bài đăng một cách thờ ơ.

Cô là một tà thần nghiện ngủ và đọc tiểu thuyết, chứ không phải siêu nhân cứu rỗi thế giới. Nếu mỗi sự kiện bất thường cô đều phải quản thì mệt mỏi lắm.

Nhưng có những chuyện dường như đã được định mệnh sắp đặt.

.

Ngày hôm sau.

Nguyệt Ngân uể oải bước vào trường, mắt nhắm mắt mở vừa ngáp vừa suy nghĩ xem có nên cho nổ tung cái trường này không.

Cô không muốn đến cái trường học chết tiệt này thêm một ngày nào nữa.

Đợi đến khi cô xem hết tất cả các bộ phim truyền hình, đọc hết tất cả các cuốn tiểu thuyết và truyện tranh, phá đảo các trò chơi yêu thích, cô sẽ hủy diệt thế giới ngay lập tức!

Thời tiết hôm nay không được tốt, một cơn mưa phùn kéo dài từ sáng đến tối. Trong màn mưa lất phất, sương mù dày đặc không tan.

Nguyệt Ngân vừa đi đến trước tòa nhà dạy học. Cô cắn một miếng bánh kếp vừa mua ở canteen thì nghe thấy giọng nói của những người bên cạnh: "Ê, kia là ai vậy?".

"Cô ấy đứng trên đó làm gì thế?".

"Không thể nào! Trời ơi! Nhanh gọi người đi!".

Nghe thấy tiếng hét của người bên cạnh, Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên nhìn.

Trước mắt cô, trên đỉnh tòa nhà dạy học, một nữ sinh mặc đồng phục đang đứng đó.

Cô gái đó đứng loạng choạng trên sân thượng, cúi đầu, mái tóc dài che khuất đi biểu cảm trên khuôn mặt.

Không chỉ có học sinh, cả bảo vệ và giáo viên đều chạy lên, có người lo lắng hét lên: "Học sinh nguy hiểm, bình tĩnh đã...".

Giáo viên chủ nhiệm còn chưa dứt lời, cô gái kia đã gieo mình xuống, tất cả mọi người đều chết lặng.

Cùng với tiếng động nặng nề khi cơ thể tiếp đất, thi thể rơi xuống mái hiên kính cường lực bên cạnh, tay chân văng ra xa, máu tươi và não trắng bắn tung toé.

Vài giọt máu bắn lên người Nguyệt Ngân, màu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng nõn.

Tiếng la hét vang lên, những học sinh đến sớm hoảng loạn bỏ chạy.

Có người cả gan tiến lên xem, sợ hãi đến mức suýt phát điên: "Aaaa!! Mắt của cô ấy! Mắt của cô ấy!".

Cùng với câu nói đó, mọi người nhìn về phía thi thể, mới phát hiện cô gái kia chỉ còn lại một con mắt, hốc mắt còn lại trống rỗng, không có gì cả.

Không chỉ học sinh mà cả giáo viên có mặt cũng tái mét mặt mày.

Nguyệt Ngân đưa tay lau vết máu trên mặt, cúi đầu trầm ngâm nhìn thi thể cách đó không xa.

Lúc rơi xuống, cô gái kia đối diện với Nguyệt Ngân, bàn tay trắng bệch đưa về phía trước, đôi mắt đen đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ngân, như thể đang nhìn thẳng vào cô.

Máu hòa lẫn nước mưa, như những con rắn độc uốn lượn trên mặt đất xi măng đen ngòm, chảy đến chân mọi người. Cách đó không xa, trong bồn hoa là thi thể không nguyên vẹn của một thiếu nữ đang độ tuổi đẹp nhất, khiến người ta lạnh sống lưng.

Xung quanh có những nữ sinh yếu đuối bật khóc, lấy tay che miệng không dám nhìn nữa.

"Nhảy lầu..."

"Tại sao lại nghĩ quẩn như vậy?".

"Tự sát sao? Lúc đó trên sân thượng chỉ có một mình cô ấy, chúng tôi đều nhìn thấy cô ấy nhảy xuống...".

Những lời bàn tán xì xào dần lớn hơn, hòa lẫn vào tiếng mưa rơi.

Thời tiết âm u càng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng và mùi đất ẩm ướt, cảm xúc của những người xung quanh vô cùng u ám và tiêu cực.

Người bình thường có thể chỉ cảm thấy hơi lạnh, bầu không khí ngột ngạt, nhưng trong mắt Nguyệt Ngân, từ trường ở đây đã thay đổi.

Có thứ gì đó đặc quánh, sền sệt từ trong nước mưa trên mặt đất mọc lên, hay nói đúng hơn là đang ngưng tụ.

Chúng giống như một màn sương mù, lại giống như một bóng đen, giương nanh múa vuốt, khiến người ta cảm thấy bất an khi ở trong đó.

"Nguồn gốc của ác niệm đến từ cảm xúc tiêu cực của con người, như buồn bã, sợ hãi, thù hận, tham lam... Ác niệm có thể bắt nguồn từ một người, cũng có thể là tập hợp cảm xúc tiêu cực của rất nhiều người".

Không hiểu sao, trong đầu Nguyệt Ngân bất chợt lóe lên câu nói của đội trưởng Lý.

Cô chớp mắt, quay đầu nhìn về phía thi thể. Con mắt còn lại của cô gái kia vẫn mở trừng trừng, đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

Như thể bởi vì Nguyệt Ngân là người cuối cùng cô nhìn thấy khi còn sống, nên trong khoảnh khắc sinh mệnh trôi qua, cô ấy đã vô thức muốn ghi nhớ khuôn mặt này.

Nguyệt Ngân trầm ngâm, cô quay đầu nhìn lại phía sau.

Rất nhiều người xung quanh, có người thảo luận, có người khóc, có người thương xót, duy chỉ không có người vừa nói chuyện bên cạnh cô.

Như thể sự xuất hiện của người đó chỉ là để khiến cô ngẩng đầu lên đúng lúc đó, chứng kiến

cảnh tượng bi thảm này.

Nguyệt Ngân bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: ”Ài, sao trời vẫn còn mưa nhỉ?".

...

Trường học im lặng đến đáng sợ, xe cứu thương và còi báo động gần như cùng lúc đến nơi.

Dây cảnh báo màu vàng được giăng kín xung quanh, trong màn mưa phùn không ngừng rơi, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.

Nạn nhân là một học sinh cấp ba, sau khi tan học đi vệ sinh thì đến tận giờ tự học buổi tối vẫn chưa quay lại. Nghe nói là cô bé bị đau bụng nên đã nhờ bạn cùng lớp xin phép giáo viên.

Ai ngờ chưa đầy hai mươi phút sau, cô bé đã gieo mình từ sân thượng xuống.

Dưới sự giám sát của cảnh sát và phụ huynh, camera giám sát đã được xem đi xem lại nhiều lần, loại trừ khả năng bị sát hại.

Mẹ của nạn nhân gào khóc thảm thiết: "Không thể nào! Rõ ràng là bị gϊếŧ! Bị gϊếŧ!".

Bên ngoài hàng rào cảnh báo, học sinh và ban lãnh đạo nhà trường túm năm tụm ba: "Áp lực học tập quá lớn".

"Trong camera giám sát, chính cô bé đã tự móc mắt mình ra rồi nhảy lầu".

"Có thể là do điểm thi kém... Trước kia thành tích học tập của cô bé rất tốt, không loại trừ khả năng yêu sớm hoặc mâu thuẫn trong quan hệ thầy trò, bạn bè... Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng".

Những từ ngữ này được thốt ra từ miệng các giáo viên, như một lời kết luận cho sự ra đi của một mạng người, chỉ còn lại tiếng khóc xé lòng của cha mẹ nạn nhân.

Người thân của học sinh đương nhiên không thể chấp nhận sự thật này, vì vụ việc bất ngờ này, nhà trường đã thông báo cho học sinh nghỉ học một ngày để phối hợp điều tra với công an cũng như để giải thích với gia đình nạn nhân.

Xung quanh là những tiếng xì xào bàn tán về vụ việc nhảy lầu, nỗi sợ hãi và hoang mang lan tỏa khắp trường học.

Chuông tan học vừa vang lên, mọi người liền nhao nhao ra về. Vụ việc nhảy lầu vừa xảy ra cách đây không lâu, người chết trước đó còn có biểu hiện kỳ lạ như vậy, ai nấy đều sợ hãi, trong lòng nặng trĩu lo lắng.

Nguyệt Ngân cũng hòa vào dòng người, cô không phải sợ hãi, chỉ là cô luôn rất tích cực trong việc tan học.

Tuy nhiên, cô vừa đi được mười mấy mét thì bỗng dừng lại.

Có người đang nhìn cô.

Nguyệt Ngân quay đầu lại, trước mặt là một khuôn mặt cách cô chỉ vài cm.

"Nguyệt Ngân?". Cô gái kia lo lắng nhìn cô.

Cô gái đeo kính cận gọng đen, trên mặt có vài nốt tàn nhang, khuôn mặt tròn trịa, tay ôm chặt một cây chổi.

Nguyệt Ngân lục tìm trong ký ức, biết đối phương tên là Lê Thư Thư, là lớp phó lao động của lớp.

Lê Thư Thư giơ chiếc ô trong tay lên, chủ động mời: "Tớ thấy cậu không mang ô, hay là chúng ta cùng về nhé?".

Nguyệt Ngân khó hiểu nhìn cô, ánh mắt mang chút nghi hoặc, như thể đang hỏi tại sao họ không thân thiết mà cô lại mời mình như vậy.

Vẻ mặt ngạc nhiên và xa cách của Nguyệt Ngân không hề che giấu, Lê Thư Thư cũng biết hai người không thân thiết, mấy năm học chung lớp số lần nói chuyện thậm chí còn chưa đến mười câu.