Trong phòng người giúp việc.
Khác với căn phòng u ám tối tăm trong tưởng tượng của mọi người, cửa sổ trong phòng lại mở toang, rèm mỏng bay phấp phới.
Đáng lẽ đây phải là một khung cảnh ấm áp, nhưng dì Trương lại đang ngồi trước bàn trang điểm, ăn ngấu nghiến một đĩa hoa quả lớn.
Bà ta đã no lắm rồi, nhưng không dám dừng lại chút nào.
Gió nhẹ len lỏi vào phòng, nhưng không thể xua tan được bầu không khí ngột ngạt u ám bên trong.
Qua tấm rèm trắng bay bay trong gió, có thể thấy lờ mờ một thân hình và khuôn mặt quái dị.
Dì Trương vừa ăn vừa liếc mắt nhìn bóng quái vật hiện ra sau tấm rèm bị gió thổi, sợ hãi lập tức thu hồi ánh mắt.
"Chán quá, chán quá."
"Đồ vô dụng chết tiệt, cái gì cũng làm không nên hồn, giữ lại mày làm gì. Đi theo mày cũng không no bụng được..."
Con quái vật gầy gò ngồi trên bàn trang điểm, gác chân, đôi chân con quái vậtnh khảnh hơn cả cánh tay đung đưa trong không trung.
Vẻ mặt nó khi thì dữ tợn khi thì khinh miệt, lẩm bẩm: "Vô dụng, vô dụng, vô dụng, đồ vô tích sự, chán thật."
Nó cúi đầu, khuôn mặt quái dị áp sát mặt dì Trương, ác ý nói: "Muốn ăn thịt mày, muốn ăn thịt mày."
"Thật không hiểu khi nào vị đại nhân vĩ đại mới ra lệnh cho ta ăn thịt mày, đồ vô dụng này?"
Nhắc đến vị đại nhân đó, con quái vật gầy gò rùng mình, giọng nói vô thức trở nên nhỏ hơn.
Nó dỏng tai lên, đôi mắt to đến kỳ lạ đảo qua đảo lại, thấy xung quanh không có gì xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, oán hận trong lòng nó càng sâu hơn, nó chạy đến bên cạnh dì Trương đe dọa: "Ăn nhanh lên, ăn nhanh lên."
Tất cả là tại người phụ nữ này mới khiến nó bị giam cầm ở đây. Đại nhân bắt nó hành hạ người phụ nữ này một tháng, còn 10 ngày nữa nó mới được tự do.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Dì Trương chỉ có thể nghe được một số âm thanh đứt quãng, sợ hãi như chim sợ cành cong.
Cuối cùng, cánh cửa im lìm bấy lâu được mở ra từ bên ngoài.
Bóng dáng Chu Hoài An xuất hiện, chậm rãi bước vào phòng.
con quái vật gầy gò đang oán giận xoay đầu 360 độ, nhìn chằm chằm vào người mới xuất hiện trong phòng, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: "Ồ, có người mới đến."
Vừa bước vào phòng, Chu Hoài An đã thấy dì Trương ngồi bên cửa sổ và con ác niệm trên bàn.
Đó là một con quái vật không lớn lắm, đang bò lên vai dì Trương, nhỏ giọng dụ dỗ: "Đói quá, đói quá..."
Thân hình nó gầy gò, chân tay khô héo, cái đầu to bằng quả bóng đá với hốc mắt trống rỗng chiếm gần một phần ba khuôn mặt.
Nhìn con quái vật xấu xí trong phòng, Chu Hoài An hơi nhíu mày.
Nó như một con mèo hoang vô gia cư, ngồi xổm trên bàn, hai tay co quắp để trước ngực, trợn mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài An đang từ từ bước vào.
"Ngươi là ai?" con quái vật mở to đôi mắt khổng lồ, ánh mắt ngây thơ.
Chu Hoài An bình tĩnh nói: "Người đến gϊếŧ ngươi."
Anh ta thuận tay ném ra một nắm đồng tiền, những đồng tiền to bằng đầu ngón tay cái rơi xuống từ trên không như hoa trời rải xuống, sau đó rơi xuống đất.
Kỳ lạ thay, sau khi rơi xuống đất, đồng tiền lần lượt rơi vào bốn góc đông tây nam bắc của căn phòng, hai đồng tiền còn lại một đồng định vị ở cửa ra vào, một đồng rơi phía sau con quái vật, tức là bên cửa sổ.
Vị trí đặt đồng tiền rất có trật tự, nếu là người có năng lực am hiểu sẽ nhận ra đây là trận pháp đặc biệt của hội Huyền Học. Mục đích là để cách ly khu vực này, ngăn chặn ác niệm chạy ra ngoài.
Sau khi bày xong trận pháp ngăn ác niệm trốn thoát, Chu Hoài An lấy từ trong túi ra một gói đồng tiền, chuẩn bị ra tay.
"Trần uế tiêu trừ, cửu khổng thụ linh."
Cùng với chú ngữ, những đồng xu trong tay anh ta bay lơ lửng trong không trung, dừng lại một chút, rồi như những mũi tên nhọn lao thẳng về phía con quái vật.
Dì Trương đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm, hét lên một tiếng rồi ôm đầu chui xuống gầm bàn.
con quái vật khinh bỉ liếc nhìn bà ta, thầm nghĩ không biết nên nói bà ta là xui xẻo hay may mắn nữa.
Đại nhân chỉ bảo nó ở bên cạnh người phụ nữ này nửa tháng, kết quả là lần trước cô con gái lớn của nhà này đã đón bà ta từ bệnh viện về, đại nhân tức giận, liền gia hạn thời gian lên gấp đôi thành một tháng.
May mà mấy ngày nay yên ổn trôi qua, nó nhìn người ta ăn thịt cũng chán rồi, mới đổi sang cho người phụ nữ này ăn hoa quả.
Kết quả bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, hô hào đánh đấm muốn giải cứu người phụ nữ này.
Mấy người này không thể để cho người phụ nữ này cải tạo lao động một tháng cho yên ổn được hay sao? Nhất định phải chọc giận đại nhân, hại nó cũng phải ở bên cạnh người phụ nữ này, chẳng đi đâu được.
Vô số đồng xu bay tới, nhưng con quái vật gầy gò không hề né tránh, vẫn ngồi xổm trên bàn, nhìn hàng chục đồng xu ẩn chứa ánh vàng bay về phía mình, dường như không hề nhận thức được uy lực của chúng.
Đồng xu rơi lộp bộp lên người con quái vật, trên người nó lập tức xuất hiện những vết bầm tím, có chỗ thậm chí còn bị thiêu cháy, tỏa ra mùi thịt khét.
"Đau quá, đau quá."
Con quái vật dường như cảm thấy sợ hãi, co rúm người lại.
Nó đáng thương nhìn chằm chằm Chu Hoài An, chủ động cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi... Xin anh đừng đánh tôi nữa."
"Tha cho tôi đi, anh muốn thu phục tôi làm vật cấm kỵ sao? Tôi nguyện nhận anh làm chủ nhân."
Con quái vật gầy gò khóc lóc thảm thiết, co rúm người lại phía sau tấm rèm, vẻ mặt sợ hãi cầu xin.
Đối mặt với lời cầu xin tha thứ của con quái vật, Chu Hoài An chỉ hơi nhíu mày, nhưng không hề dừng động tác trên tay.
Đây đâu phải lần đầu tiên anh xử lý ác niệm.
Ác niệm chính là thứ như vậy, gian xảo, trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng, trong miệng chẳng có câu nào thật lòng.
Nếu thật sự tin tưởng nó, lơ là chủ quan, vậy thì thứ đón chờ chính là cái chết.
Chu Hoài An đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, cho dù là ác niệm cấp D yếu nhất, anh ta cũng sẽ không lơ là chủ quan.
Anh sẽ không vì cấp bậc ác niệm thấp mà xem thường, cho nên anh chưa bao giờ thất bại.