Thẩm Bảo Châu nhìn người trong lòng rời đi, chắp hai tay lại: "May mà dì Trương sắp khỏi rồi!"
Cô ta nhìn sang Nguyệt Ngân và Thẩm Tiểu Đệ bên cạnh, mỉm cười nói: "Nguyệt Ngân, chúng ta cùng nhau khẩn cầu Đạo Đức Thiên Tôn đi, như vậy cũng có thể giúp anh Hoài An."
Nguyệt Ngân không chút do dự từ chối: "Không muốn."
Cô đường đường là Thiên Diện Nguyệt - Mẫu Thân của các quái vật, sao phải cầu nguyện một vị thần khác, lỡ truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi gì nữa.
Thẩm Bảo Châu không ngờ Nguyệt Ngân lại từ chối, kinh ngạc nói: "Tại sao? Em không muốn dì Trương khỏe lại sao?"
"Đúng vậy." Nguyệt Ngân thẳng thắn nói, "Tôi không thích bà ta."
Nếu cô không ghét dì Trương, cô đã để ác niệm kia rời đi rồi, chứ không phải ở đây, giống như Thẩm Bảo Châu - kẻ ngốc nghếch này cầu nguyện một vị thần khác.
Thẩm Bảo Châu vô cùng sửng sốt, cau mày thật sâu: "Sao em có thể như vậy? Cho dù chúng ta ghét một người, cũng không thể mong người ta gặp chuyện không may."
Cô ta không ngờ Nguyệt Ngân lại trở nên như vậy, thật đáng sợ.
Thẩm Bảo Châu như là đang nhìn đứa em gái không hiểu chuyện, nhíu mày không đồng ý nói: "Hơn nữa, dì Trương biến thành như vậy, đều là do em cả."
Nguyệt Ngân đột nhiên bị đổ oan, ngây người tại chỗ, còn tưởng rằng Thẩm Bảo Châu đã phát hiện ra cái gì.
Chỉ nghe đối phương nói bằng giọng thương hại: "Dì Trương là vì cãi nhau với em, chạy ra ngoài mới gặp phải chuyện này. Bất kể dì ấy đã vô tình nói gì, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của dì ấy, chẳng lẽ em không có chút áy náy nào sao?"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Bảo Châu, Nguyệt Ngân chỉ thản nhiên nói: "Liên quan gì đến tôi?"
Mặc dù kẻ chủ mưu chính là mình, nhưng Nguyệt Ngân chắc chắn không thể thừa nhận.
Châm ngôn của phản diện chính là, đã làm chuyện xấu thì nhất định không được nhận! Bạn không thấy trên TV, phản diện nào đến thời khắc then chốt cũng lải nhải nói một tràng dài, thậm chí còn kế rõ động cớ và quá trình phạm tội sao?
Nguyệt Ngân thì không.
Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, tà thần mãi mãi vô tội!!
Vì vậy, không thể nào thừa nhận được, Nguyệt Ngân thậm chí còn quay đầu lại, nói: "Thẩm Bảo Châu, đầu óc chị có vấn đề à?"
Cô khẳng định chắc nịch: "Đó là bệnh thánh mẫu, thích làm từ thiện bằng tiền của người khác, cẩn thận kẻo bị sét đánh đấy."
Chỉ một câu đơn giản mà Thẩm Bảo Châu suýt nữa tức đến ngất xỉu.
Cô ta hít sâu hai hơi, muốn phản bác Nguyệt Ngân nhưng lại không biết chửi, cuối cùng chỉ có thể ủ ê nói: "Lần này em sẽ thất vọng thôi, dì Trương sắp khỏe lại rồi."
Nguyệt Ngân ngạc nhiên hỏi: "Ồ, sao chị chắc chắn vậy?"
Thẩm Bảo Châu hơi tức giận, nhưng vẫn nhịn không được giải thích: "Dĩ nhiên rồi, c Hoài An ở đó, dì Trương sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."
Chu Hoài An xuất thân từ gia tộc Đạo giáo, anh ta được tổ sư Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn chọn trúng từ năm 3 tuổi, thiên phú xuất chúng, hiện đã là dị năng giả cấp B, ác niệm bình thường căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Có anh ta ra tay, ác niệm quấn quanh dì Trương tất nhiên không chống đỡ được bao lâu.
Nguyệt Ngân như kẻ cố chấp, khoanh tay trước ngực: "Thật vậy sao? Tôi không tin."
Thẩm Bảo Châu nhếch môi cười mỉa mai, lười giải thích tiếp: "Em không hiểu đâu."
Nguyệt Ngân chỉ là người bình thường, cô ta hoàn toàn không biết gì về dị năng giả và ác niệm, cũng không hiểu Hoài An lợi hại đến mức nào.
Giống như ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là giỏi, làm sao biết được thế giới bên ngoài bầu trời rộng lớn.
Nguyệt Ngân nhìn cô ta, cũng mỉm cười: "Nhưng tôi cảm thấy anh ta không được."
Cùng lúc đó, từ trong phòng vang ra một tiếng kêu thảm thiết: "Á á á á á!!!"
Mọi người xung quanh đều giật mình kinh hãi, Nguyệt Ngân thò đầu ra hóng hớt, thêm dầu vào lửa: "Sao thế sao thế? Ôi, chẳng lẽ Chu đại sư thất bại rồi?"
Thẩm Bảo Châu cũng giật mình, nghe vậy trợn mắt nói gấp: "Không thể nào, Hoài An rất giỏi..."
Ngay lập tức, tiếng hét thảm thiết rùng rợn của Chu Hoài An vang vọng khắp phòng, tất cả mọi người đều sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ.
Phòng khách vốn đã yên tĩnh, giờ đây còn yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Chị thấy chưa." Nguyệt Ngân cười lên, ánh mắt ngây thơ vô tội, "Tôi đã nói rồi, anh ta không được mà."