Chương 28:

Giang Túc Lưu khẽ cúi mắt, không dám nhìn bức tranh nữa.

Lúc Nguyệt Ngân tô màu cho tranh, lướt mắt qua tấm thiệp mời, ánh mắt uể oải bỗng khựng lại: "Chu Hoài An?"

Cái tên này nghe quen quen... Hình như cô đã nghe ở đâu rồi?

Nguyệt Ngân suy nghĩ hai giây, nhưng vẫn không nhớ ra mình đã nghe cái tên này ở đâu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.

Thôi kệ, không nhớ ra thì thôi.

Nếu thật sự không được thì sau này xử hết bọn họ.

Nguyệt Ngân cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh, hài lòng đặt bút xuống.

Cô chụp ảnh, đăng ảnh lên tài khoản Weibo mới lập cách đây không lâu của mình, đặt làm ảnh đại diện.

Nguyệt Ngân nhìn chằm chằm bức tranh do mình tạo ra, thần sắc hài lòng: "Bây giờ chắc chắn không còn ai dám nghi ngờ tôi bán thuốc giả nữa nhỉ!"

Ngày nào cô cũng lên Weibo của mình quảng bá cho Giáo hội Nguyệt Quang, kêu gọi mọi người tín ngưỡng Thiên Diện Nguyệt, kết quả là chẳng có ai thèm xem, thi thoảng có người đi ngang qua, cũng chỉ là để lại bình luận chế giễu cô ngốc nghếch.

Lần trước còn có người nhắn tin, nói tên Weibo của cô tùy tiện, cái gì mà "Thiên Diện Nguyệt 123", lại còn không có ảnh đại diện, nhìn là biết bán thực phẩm chức năng.

Nguyệt Ngân tức đến mức đấm tường, hận không thể đánh nhau với đối phương một trận.

Vì vậy, hôm nay cô đặc biệt tự tay vẽ ảnh đại diện Weibo cho mình. Cô đã vẽ đẹp như vậy, lần này mọi người chắc sẽ tin cô rồi nhỉ!

Giải quyết xong chuyện này, kim đồng hồ phía trước lớp học cũng sắp đến giờ ăn cơm.

Thấy sắp tan học, Nguyệt Ngân bỗng nhiên nghiêm mặt: "Giang Túc Lưu, tôi rất thất vọng về cậu."

Giọng điệu Nguyệt Ngân nặng nề, Giang Túc Lưu khẽ giật mình, nhíu mày lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ?"

Nguyệt Ngân hít sâu một hơi: "Hôm nay là thứ Năm rồi đấy."

Giang Túc Lưu không hiểu gì cả.

Nguyệt Ngân nắm tay, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tôi vừa bảo cậu chuyển khoản cho tôi 100 mua một suất gà rán KFC gia đình, sao cậu vẫn chưa chuyển?"

Thứ Năm phải ăn KFC chứ! Sao Giang Túc Lưu lại không hiểu chuyện gì hết vậy?

Nguyệt Ngân lắc đầu, vẻ mặt đau lòng: "Cậu nghĩ tôi bảo cậu chuyển cho tôi 100 tệ, là vì tôi muốn ăn KFC nhưng lại tiếc tiền à? Trong mắt cậu tôi là người nông cạn như vậy sao?"

Giang Túc Lưu định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói: "Tất nhiên, ngài không phải."

Nguyệt Ngân vỗ bàn, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy! Tôi là người tốt mà!"

"Tôi bảo cậu đưa tiền mua KFC cho tôi, không phải vì tôi keo kiệt bủn xỉn, mà là vì tôi rất coi trọng cậu!"

"Nếu không thì tại sao tôi không bảo tín đồ khác mua cho tôi, mà lại bảo cậu mua chứ?"

Giang Túc Lưu thăm dò hỏi: "Bởi vì ngài chỉ có một mình tôi là tín đồ?"

Nguyệt Ngân im lặng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu ta.

Giang Túc Lưu lập tức đổi lời, cung kính nói: "Bởi vì ngài rất coi trọng tôi."

Nguyệt Ngân hài lòng gật đầu: "Đúng vậy! Tôi thậm chí còn muốn thăng chức tăng lương cho cậu, để cậu làm Đại tế ti trong tương lai."

Cô thở dài: "Nhưng mà cậu thì sao? Tôi bảo cậu chuyển cho tôi một trăm tệ cậu cũng không làm, cậu thật sự khiến tôi thất vọng đấy!"

Giang Túc Lưu vội vàng nói: "Tôi sai rồi, tôi sẽ chuyển cho ngài ngay lập tức."

Trong lòng cậu ta lúc này rất phức tạp, không ngờ bản thân làm cậu ấm nhiều năm như vậy, có ngày lại bị thao túng tâm lý ở chỗ này...

...

Lúc Nguyệt Ngân và Giang Túc Lưu nói chuyện, không hề hay biết rằng người bạn cùng bàn trước mặt họ đang nghi ngờ cuộc đời vì những lời nói của họ.

"Giang Túc Lưu, tôi vừa bảo cậu chuyển khoản cho tôi 100 tệ mua một suất gà rán KFC gia đình, sao cậu vẫn chưa chuyển?"

Chương Bách Thủy đang ngồi phía trước nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn, đột nhiên nghe thấy câu nói này của Nguyệt Ngân, cậu ta sợ đến mức giật bắn mình.

Cậu ta quay đầu lại, suýt chút nữa thì tưởng Nguyệt Ngân bị điên rồi, vậy mà dám nói chuyện với Giang Túc Lưu như vậy!!

Phải biết rằng, người kia là Giang Túc Lưu đấy!!

Là cậu ấm xuất thân từ gia tộc giàu có bậc nhất, là nam thần cao ngất ngưởng trong trường học, là sự tồn tại mà ai ai cũng nịnh nọt ngưỡng mộ. Cho dù bình thường cậu ta không thích thể hiện, đối xử với mọi người ôn hòa khiêm tốn, nhưng chưa bao giờ có ai cho rằng cậu ta thật sự dễ bắt nạt.

Ngược lại, những người quen biết Giang Túc Lưu đều biết, người này nhìn thì có vẻ ôn nhu, nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lùng, là kiểu người điển hình mặt nóng tim lạnh.

Trông thì có vẻ dễ gần, nhưng sự kiêu ngạo lạnh lùng mà những cậu ấm cô chiêu khác có, cậu ta một chút cũng không thiếu.

Đây là lần đầu tiên Chương Bách Thủy thấy có người dám ra lệnh cho Giang Túc Lưu.

Điều kỳ lạ hơn là, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, cậu ta nghe thấy nam thần cao ngất ngưởng xưa nay luôn điềm tĩnh lên tiếng, thản nhiên nói: "Tôi chuyển một vạn rồi, đủ chưa?"

"Đủ rồi! Đúng rồi Giang Túc Lưu, sáng mai nhớ mua bữa sáng cho tôi."

"Được."

...

Những đoạn đối thoại đứt quãng truyền đến từ phía sau, Chương Bách Thủy và bạn cùng bàn nghe không rõ lắm, nhưng lại ý thức rất rõ ràng thái độ nhường nhịn của Giang Túc Lưu.

Hai người nhìn nhau, đồng loạt ôm đầu, hét lên trong vô vọng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Giang Túc Lưu và Nguyệt Ngân?

Điên rồi, điên rồi, thế giới này điên rồi!!!