Nói xong câu cuối cùng, Thẩm Bảo Châu nghĩ đến địch ý của Nguyệt Ngân với mình tối hôm qua, muốn nói lại thôi, giọng điệu bất đắc dĩ.
Mẹ Bạch nghe vậy, nhíu mày: “Tối nay mẹ sẽ nói chuyện với con bé.”
Bà nắm tay Thẩm Bảo Châu, vẻ mặt áy náy: “Nếu Nguyệt Ngân mà ngoan ngoãn hiểu chuyện được bằng một nửa Bảo Châu con, thì mẹ cũng không phải lo lắng nhiều như vậy.”
Bên kia, Nguyệt Ngân không hiểu chuyện đang ngẩn người nhìn bài tập.
“Bài tập chó gì thế này, còn muốn bổn thần tự mình làm sao?” Nguyệt Ngân ném bút lên bàn, quay lại hét, “Thẩm tiểu đệ, lại đây làm bài này cho chị!”
Thẩm tiểu đệ vừa cắn ống hút sữa chua vừa nói, giọng điệu chân thành: “Chị bị bệnh thật rồi đấy, không được thì uống thuốc đi.”
Nguyệt Ngân im lặng: “... Không làm thì thôi, em mắng người là không đúng đâu.”
Thôi, để Giang Túc Lưu làm hộ vậy.
Bạch Tú Liên đến đúng lúc hai chị em đang cười đùa vui vẻ.
Bà không khỏi mỉm cười, nhưng rồi lại nhớ đến lời người giúp việc nói gần đây Nguyệt Ngân dẫn em trai đi chơi lung tung ở công viên ngoài khu, lập tức bực bội không thôi.
Bạch Tú Liên quay lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm nghị.
“Nguyệt Ngân, con có thể để mẹ bớt lo được không?” Mẹ Nguyệt Ngân nhìn cô, cau mày buồn bã, “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con đến nhà họ Thẩm thì đừng làm những chuyện vô bổ.”
“Từ ngày con về đây toàn gây chuyện, đi làm thêm bị bắt cóc khiến gia đình mất mặt. Gần đây con lại còn đi lừa người ta xem bói ở ngoài khu… Nhà họ Thẩm không cần con phải làm thêm kiếm tiền, con cứ ở nhà cho ngoan, đừng gây thêm phiền phức cho mọi người nữa.”
Nguyệt Ngân nhìn người đang nói, Bạch Tú Liên không hề giống mẹ ruột của nguyên chủ. Bà ta giống như một mỹ nhân Giang Nam điển hình, mày liễu eo thon, tính tình dịu dàng như nước, giữa hai hàng lông mày luôn ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Bà ta giống như cây tầm gửi, yếu đuối mong manh, cần phải dựa vào cây đại thụ mà sống.
Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Ngân gặp Bạch Tú Liên.
Lúc cô vừa bị bắt cóc về, Bạch Tú Liên đã vội vàng về một chuyến, nhưng chưa đến nửa ngày đã đi, nghe nói là phải chăm sóc Thẩm Bảo Châu đi thi đấu.
Không ngờ Bạch Tú Liên vừa về nhà, việc đầu tiên không phải là quan tâm đến con gái, mà lại là trách móc cô gây thêm phiền phức.
So sánh hai bên, khiến cho Nguyệt Ngân nhất thời không phân biệt được rốt cuộc ai mới là con gái ruột của Bạch Tú Liên.
Nguyệt Ngân vô cùng sửng sốt, đến cả Thẩm tiểu đệ cũng không nhịn được, vội vàng nói: “Mẹ, chị hai bị bắt cóc đấy!”
Bạch Tú Liên cau mày: “Mẹ biết, mẹ cũng rất xót con bé. Mẹ đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, bảo nó an phận một chút, đừng có đi làm thêm làm gì, với địa vị của nhà họ Thẩm, có gì mà phải xấu hổ…”
Thẩm tiểu đệ tức điên lên: “Chị ấy tự lực cánh sinh đấy!”
Nguyệt Ngân ngồi xổm trên ghế xem Thẩm tiểu đệ cãi nhau với Bạch Tú Liên, không biết từ lúc nào trên tay đã cầm một nắm hạt dưa, đang cắn rắc rắc bỏ vào miệng.
Cô vừa xem kịch hay, vừa tò mò hỏi: “Địa vị gì cơ?”
Thẩm tiểu đệ bắt đầu tự thú: “Ông nội nói hồi xưa ông từng đi chăn bò!”
Bạch Tú Liên ôm trán, bất mãn nói: “Không được nói nữa! Nguyệt Ngân, con thấy mẹ và em trai cãi nhau vì con, con vui lắm à? Con có thể hiểu chuyện một chút được không?”
Nguyệt Ngân không có kiên nhẫn nghe bà ta lải nhải, chưa để bà ta nói xong đã lên tiếng: “Mẹ muốn thật lòng thương con thì đưa tiền cho con đi.”
Tiền tiêu vặt của Thẩm Bảo Châu mỗi tháng là mười vạn, tiền tiêu vặt của tiểu đệ mỗi tháng là một vạn, chỉ có Nguyệt Ngân là người ngoài mỗi tháng chỉ có tám trăm tệ tiền sinh hoạt.
Nếu là học sinh cấp ba bình thường, tám trăm tệ tiền sinh hoạt đương nhiên là đủ, nhưng nguyên chủ lại học trường quốc tế quý tộc nổi tiếng. Học sinh trong trường đều là con nhà giàu có, hẹn hò đi mua sắm, ăn uống, du lịch, tám trăm tệ này thậm chí còn không đủ cho một bữa ăn, nửa bộ quần áo.
Cũng chính vì vậy mà nguyên chủ chưa bao giờ dám đi chơi với bạn bè, dần dần trở thành người lạc lõng, vô hình trong mắt bạn bè.
Nguyên chủ tự ái, mẹ cô lại dạy cô thân phận khác biệt, không được phép tranh giành với con cái nhà họ Thẩm, nên cô chưa bao giờ dám so đo những chuyện này, tự mình đi làm thêm để cố gắng tự lập.
Một đứa trẻ đang tuổi dậy thì tự ái, luôn xấu hổ khi nhắc đến việc bố mẹ thiên vị và khó khăn về tiền bạc. Giống như che giấu sự khó khăn và vết thương của mình, thì có thể duy trì chút lòng tự trọng đáng thương còn sót lại.
Nguyệt Ngân thì khác, cô không biết xấu hổ, và có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Cô nhìn Bạch Tú Liên đang sững sờ, tò mò hỏi: “Mỗi tháng mẹ chỉ cho con tám trăm tệ, số tiền đó còn không đủ tiền ăn của bạn bè, con không đi làm thêm thì làm gì, đợi chết đói à?”
Bị Nguyệt Ngân nhắc đến chuyện này, Bạch Tú Liên có vẻ cứng đờ.
Bạch Tú Liên làm mẹ kế nhiều năm, luôn nơm nớp lo sợ không dám lơ lỏng, vừa sợ người ta nói mình ngược đãi Thẩm Bảo Châu, lại càng sợ người ta nói mình tâm cơ sâu nặng thiên vị con gái ruột.
Vì vậy, bà ta nhất định phải phân biệt rõ ràng con gái ruột và Thẩm Bảo Châu, ngày thường thậm chí không dám cho Nguyệt Ngân ăn mặc quá tốt, sợ người ngoài nói xấu bà ta là mẹ kế có tâm cơ.
Bà ta nhìn con gái, vẻ mặt buồn rầu nói: “Nếu không đủ tiền sinh hoạt thì sao con không nói sớm với mẹ, lát nữa mẹ đưa thêm cho con.”
Mẹ Bạch quyết định chuyển cho con gái hai nghìn tệ, rồi lại nhịn không được dặn dò: “Con bình thường chi tiêu ít một chút, con còn nhỏ, không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.”
Bà ta thầm nghĩ mình là mẹ kế, Nguyệt Ngân lại là người ngoài, nếu mình cho con bé quá nhiều tiền, người ngoài không biết sẽ bàn tán thế nào về hai mẹ con. Nguyệt Ngân còn nhỏ, thật sự không hiểu chuyện gì nên không biết thông cảm cho bà ta.
Bây giờ Nguyệt Ngân lại dẫn theo em trai quậy phá ở nhà, lão bà dì Trương kia mà bắt được thóp, không biết sẽ lải nhải đến bao giờ.
Haiz.
Bạch Tú Liên chau mày, ra vẻ con gái không hiểu chuyện, không biết thông cảm cho sự ấm ức của mình.
Nguyệt Ngân nghe bà ta khóc lóc thì phát ngán.
Cô cầm quyển bài tập trên bàn lên, xé làm đôi, hét lớn: “Đủ rồi!”
Thẩm tiểu đệ đập bàn đứng phắt dậy, tức đến mức trợn mắt: “Nguyệt Ngân, chị bị bệnh à! Đó là bài tập hè của em!!!”
Nguyệt Ngân ngẩn người, cúi đầu nhìn, phát hiện trên cuốn sách trong tay quả nhiên viết bốn chữ “Bài tập hè lớp 6”.
Má, xé nhầm rồi!
Cô còn đang định kiếm cớ xé bài tập, vừa lúc mấy hôm đỡ phải làm bài tập!
Thẩm tiểu đệ nhìn bài tập hè mình làm được một nửa, nước mắt rưng rưng: “Nguyệt Ngân chị bị bệnh thật rồi đấy! Sao chị không xé bài tập của chị mà lại xé của em, sau này em không bao giờ làm bài tập chung với chị nữa!”
Khai giảng tiểu học muộn hơn trung học một tháng, bài tập hè của Thẩm tiểu đệ đang gấp rút làm cho kịp, bây giờ vẫn chưa xong. Cậu bé mỗi tối đều bê bài tập sang phòng Nguyệt Ngân, hai chị em vừa chơi game vừa làm bài.
Cậu bé vất vả lắm mới làm được một nửa, kết quả bây giờ mất sạch!
Thẩm tiểu đệ đau đớn muốn chết, Nguyệt Ngân bị cậu bé gào thét đến nhức cả tai.
Cô sờ mũi, lập tức chuyển chủ đề, chĩa mũi dùi về phía Bạch Tú Liên: “Là mẹ bị bệnh ấy!”
“Con không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, con chỉ biết đôi giày trên chân mẹ ba vạn tệ, nói thương con như vậy, cho con thêm chút tiền mẹ có chết được đâu?”