Chương 17:

Ngay lúc Nguyệt Ngân đang xoắn xuýt không biết mình có phạm pháp hay không thì trong điện thoại lại có thêm một tin nhắn mới:

——"Liên quan đến vụ án ác niệm mấy hôm trước, phiền cô đến Cục một chuyến."

——"À đúng rồi, đội trưởng nói hôm đó mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp, chưa kịp cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp mọi người. Nếu không có cô, e là số người thương vong còn lớn hơn rất nhiều."

Ồ, hóa ra là không phải vào tù là tốt rồi.

Nếu không cô còn phải đi gϊếŧ người, mà lại còn phải gϊếŧ rất nhiều người nữa... Nghe phiền phức thật đấy.

Nguyệt Ngân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vui vẻ, hôm nay cô lại là một công dân tốt rồi!

Nguyệt Ngân tích cực phối hợp với cơ quan chức năng, nhanh chóng đến Cục dị năng một chuyến.

"Xin lỗi cô, mấy hôm nay chúng tôi bận rộn điều tra vật cấm A63 nên đến giờ mới có thời gian liên lạc với cô."

Thấy Nguyệt Ngân có vẻ khó hiểu, Dư Ngư vội vàng giải thích: "Vật cấm A63 chính là con rắn ba đầu lần trước đó, chúng tôi đã vận chuyển nó về trụ sở để phong ấn, đến hôm nay mới hoàn thành xong."

Nguyệt Ngân nhớ ra trước đó đội trưởng Lý có nói, bởi vì ác niệm không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, nên con người sẽ giam giữ và phong ấn những ác niệm đã bị chế ngự, biến chúng thành "vật cấm" để đối phó với những ác niệm khác.

Dư Ngư khẽ ghé sát vào tai Nguyệt Ngân, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng nói, vật cấm A63 rất lợi hại, nó được đặt tên là Medusa. Nó có thể gây ảnh hưởng và khống chế tất cả những ác niệm có cấp bậc thấp hơn nó hai bậc trong phạm vi nhất định, khiến chúng đánh mất lý trí."

Nguyệt Ngân vui mừng thay cho cô ấy: "Có nó rồi, sau này mọi người sẽ dễ dàng giải quyết các sự kiện liên quan đến ác niệm hơn."

Dư Ngư nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Lần này thật sự phải cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô ra tay giúp đỡ chúng tôi giải quyết cuộc khủng hoảng ở thành phố A, phá vỡ âm mưu của đám người kia, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!"

"Chúng tôi muốn tìm người giúp cô giám định cấp bậc, nhưng đội trưởng nói thời điểm nhạy cảm này không thể để lộ thân phận thật của cô, như vậy sẽ khiến cô gặp nguy hiểm..."

Nguyệt Ngân ngạc nhiên: "Tôi thì có nguy hiểm gì chứ?"

Đội trưởng Lý từ trong phòng bước ra, vẻ mặt mệt mỏi: "Lúc đó cô xuất hiện trước mặt chúng tôi quá đột ngột, ngoài chúng tôi ra thì còn có người của Huyền Môn và các tổ chức khác cũng nhìn thấy cô."

"Hiện tại chúng tôi vẫn chưa điều tra ra được tổ chức dị đoan nào đứng sau giật dây sự việc lần này, trong khoảng thời gian này cô hãy cẩn thận một chút, tôi lo rằng bọn chúng sẽ tìm đến trả thù cô."

Đối với chuyện này, đội trưởng Lý cũng đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng mới quyết định nói cho Nguyệt Ngân biết.

Anh nghiêm nghị nói: "Theo thống kê trong nước hiện nay có hơn hai mươi dị năng giả cấp A, đó là còn chưa tính đến những dị năng giả đang bị truy nã của một số tổ chức dị đoan và một số dị năng giả cấp S trở lên."

"Các tổ chức dị đoan được tà thần chống lưng, tín ngưỡng bị bóp méo, tràn đầy ác niệm, trong tay bọn chúng nắm giữ rất nhiều vật cấm, thậm chí còn có cả vật cấm cấp A."

"Có một số tổ chức dị đoan thế lực rất lớn mạnh, chúng thậm chí còn chuyên đi bắt cóc những dị năng giả cấp cao để hiến tế."

So với người bình thường, máu thịt của dị năng giả có sức hấp dẫn hơn đối với tà thần, giống như một loại thuốc bổ cao cấp vậy.

Mà cấp bậc của dị năng giả càng cao thì lại càng thích hợp để trở thành vật chứa cho tà thần.

Một số tổ chức dị đoan vì muốn tổ chức nghi thức triệu hồi thần linh, triệu hồi tà thần mà chúng sùng bái giáng thế, nên đã mạo hiểm săn lùng những dị năng giả cấp cao.

Một khi những tổ chức dị đoan này để mắt đến Nguyệt Ngân, cô sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ lớn.

Đó cũng là lý do mà sau khi phong ấn vật cấm A63 nhưng vẫn chưa điều tra ra được tổ chức đứng sau, đội trưởng Lý và mọi người lập tức liên lạc với Nguyệt Ngân ngay.

Họ biết Nguyệt Ngân rất mạnh, là một dị năng giả cấp A. Nhưng khi đối mặt với rất nhiều tổ chức dị đoan lớn mạnh, cho dù là dị năng giả cấp A cũng phải cẩn thận đề phòng.

"Nếu cô phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hãy liên lạc với chúng tôi ngay lập tức. Nếu cô cần, chúng tôi cũng có thể cử người bảo vệ cô."

Thông thường gặp phải trường hợp như vậy, họ đều sẽ cử người bí mật bảo vệ đối phương. Nhưng cấp bậc của Nguyệt Ngân còn cao hơn cả bọn họ, nếu ngay cả cô ấy cũng không đối phó được thì bọn họ đến đó cũng chỉ như "tôm tép nhép".

Nghe đội trưởng Lý nói xong, Nguyệt Ngân đột nhiên nhớ đến hôm đó lúc cô về nhà, ở ban công có một bức thư kỳ quái.

Trên thư viết: "Hãy trở về với chúng ta."

Lúc đó cô còn thấy khó hiểu, giờ nghe đội trưởng Lý nói mới ngộ ra, rất có thể ngay từ lúc đó, các tổ chức dị đoan đã bắt đầu để ý đến cô rồi.

Cô khẽ mỉm cười, ngay lúc đội trưởng Lý và Dư Ngư còn đang hoang mang thì lên tiếng: "Không cần đâu."

Nếu bọn chúng thật sự tìm đến tận cửa, vậy thì cô sẽ "chơi" với bọn chúng một ván ra trò vậy.

...

Lúc Nguyệt Ngân từ Cục dị năng trở về, vừa đi vào nhà họ Thẩm với cây kem trên tay, thì thấy không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Người mẹ dịu dàng ân cần hỏi han cô con gái lớn đi học có mệt hay không, rồi giục con gái uống thêm bát canh gà hầm để bồi bổ cơ thể. Cô con gái nũng nịu nói con không uống nổi nữa, thỉnh thoảng lại trêu chọc cậu em trai nghịch ngợm.

Cả nhà vui vẻ ăn uống, hòa thuận vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng.

Cho đến khi Nguyệt Ngân bước vào, mọi âm thanh như bị cắt đứt.

Mấy hôm trước Nguyệt Ngân nghe Thẩm Tiểu Đệ nói mẹ ruột của thân thể này là Bạch Tú Liên và chị gái Thẩm Bảo Châu sẽ về, không ngờ hôm nay bọn họ đã đến rồi.

Trong phòng khách, Thẩm Bảo Châu dè dặt lên tiếng: "Dì Bạch, sau khi Nguyệt Ngân gặp chuyện không may, chúng con không về nhà bầu bạn với con bé, nó có giận chúng con không ạ?"

Nghe vậy, Bạch Tú Liên nhíu mày, sợ Thẩm Bảo Châu bất mãn với con gái mình, vội vàng nói: "Sao nó lại giận con được, nếu không phải nó nhiều chuyện tự ý đi làm thêm thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện như vậy..."

Năm đó, nguyên chủ không may bị lạc đường, gia đình nhận nuôi cô bé cũng không khá giả gì, không muốn cho cô đi học. Vì vậy mà trong suốt những năm qua, cô bé vừa đi làm thêm vừa đi học, sau khi được tìm về nhà họ Thẩm cũng không thay đổi thói quen này, cuối tuần nào cũng đến một quán cà phê làm thêm.

Cho đến cách đây không lâu, trên đường tan ca về nhà, cô đã bị bắt cóc, may mắn thoát chết.

Thẩm Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, con còn sợ Nguyệt Ngân giận con."

Nguyệt Ngân vừa bước vào cửa, nghe thấy câu nói này thì nhướng mày.

Thẩm Bảo Châu là chị gái của Nguyệt Ngân, đồng thời cũng là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đô thị linh dị này. Cô ta sở hữu ngoại hình xinh đẹp, tính cách lương thiện chân thành, là đại tiểu thư chính hiệu của nhà họ Thẩm, ai cũng thích cô ta.

Bảo mẫu Lý vội vàng bước ra, nói: "cô Nguyệt Ngân đã về rồi, trong bếp còn một ít thức ăn..."

Bản thân cô còn chưa về nhà, vậy mà những người trong nhà đã bắt đầu dùng bữa.

Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng biết "nhìn người mà cư xử". Trên bàn ăn lớn như vậy, trong số mười món thì không có món nào là cô thích ăn cả.

Bạch Tú Liên không hề nhận ra, ngược lại còn oán trách: "Ngoài trời đang mưa to như vậy, sao con về muộn thế Tiểu Nguyệt? Mau lại đây ăn cơm đi."

Nguyệt Ngân im lặng: "Mẹ đã biết ngoài trời đang mưa to như vậy, sao còn hỏi con tại sao về muộn?"

Bạch Tú Liên không ngờ đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn của mình lại dám nói lại, nhất thời ngây người ra.