Chương 13:

Giang Túc Lưu vốn định giả vờ không nghe thấy, nghe vậy suýt nữa thì không nhịn được cười.

Cậu ta uyển chuyển nói: "Cậu muốn chơi game sao? Kỹ năng chơi game của tôi cũng tạm được."

Nguyệt Ngân tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật sao? Thẩm tiểu đệ cũng nói cậu ta chơi rất giỏi, còn dẫn bạn cùng lớp leo hạng, kết quả chỉ là một tên rác rưởi hạng Vàng."

Thẩm tiểu đệ tức giận nói: "Em là Bạch Kim tôn quý!!"

Giang Túc Lưu nhịn cười: "Hạng của tôi còn cũng tạm được."

Nguyệt Ngân lập tức nói: "Vậy cậu chơi giúp tôi vài ván để leo hạng đi."

Sự thật chứng minh Giang Túc Lưu quá khiêm tốn.

Kỹ năng chơi game của cậu ta không chỉ là tạm được, mà hoàn toàn có thể nói là đặc biệt lợi hại.

Hạng cao nhất mùa trước, mỗi ván đều hơn chục mạng, luôn gánh team một cách dễ dàng.

Nguyệt Ngân đã lăn lộn nhiều ngày trong game, không bị mắng chửi thì cũng bị cấm chơi, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được game thủ chuyên nghiệp gánh.

Ván nào cô cũng đạt điểm số 4.1, trong đội đóng vai trò là cây ATM mạng cho đối phương, nhưng vẫn leo hạng đều đều.

Thẩm tiểu đệ đứng bên cạnh nhìn, thèm đến chảy cả nước miếng.

Vậy mà Nguyệt Ngân vẫn chưa hài lòng, rõ ràng là người chơi kém nhất đội, nhưng thi thoảng vẫn phải đưa ra vài lời nhận xét.

"Giang Túc Lưu, sao cậu không đến giúp tôi?"

"Tên này sao mà gà thế, người đứng trước mặt rồi mà vẫn không lao lên."

"Để tôi xem ai là người chết nhiều nhất, hại chúng ta đánh khó khăn như vậy... À là tôi à, vậy thì không sao."

Thẩm tiểu đệ nhìn hồi lâu, không nhịn được nữa.

Cậu ta nghiêm mặt, nhận xét: "Nguyệt Ngân, chị vừa gà vừa thích mắng người."

Cậu ta vặn vẹo vai, cố tình dùng giọng nói dễ thương, nũng nịu nói: "Chị chỉ biết mắng anh Giang Túc Lưu, không giống em, em chỉ thấy tội nghiệp cho anh ấy vì phải gánh chúng ta."

Nguyệt Ngân khϊếp sợ quay đầu lại: ... Trà xanh!

Giang Túc Lưu lại cười rất hiền lành, nói: "Không sao, đó là điều tôi nên làm."

Nguyệt Ngân có ngoại hình xinh đẹp, ngay cả khi ra lệnh cũng toát lên vài phần đáng yêu.

Hơn nữa, cô ấy là tín ngưỡng của cậu.

...

Giang Túc Lưu chơi với hai chị em một buổi chiều, sau đó lặng lẽ rời đi. Trước khi đi, cậu còn chu đáo tặng cho tài khoản game của Nguyệt Ngân tất cả trang phục và bảng ngọc của tướng.

Thẩm tiểu đệ ghen tị đến mức biến thành một con sâu, nằm lăn lộn trên đất vừa hét vừa lăn qua lăn lại.

Cuối cùng cậu ta lặng lẽ bò dậy, thần bí hỏi: "Chị, anh ấy là bạn trai của chị sao?"

Nguyệt Ngân trợn trắng mắt: "Nghĩ nhiều rồi, đó là tín đồ xui xẻo… tiểu đệ mà chị chọn." Làm sao thần linh có thể có bạn trai, tất cả đều là tín đồ số khổ của cô mà thôi.

Thẩm tiểu đệ không hiểu: "Vậy là sao?"

"Gánh chị chơi game, mua skin, mua đồ ăn vặt, mua truyện tranh, cho chị rất nhiều tiền, giúp chị mắng người trong game, đó đều là những việc cậu ta nên làm."

"Ồ, chó liếʍ." Thẩm tiểu đệ chợt bừng tỉnh đại ngộ, tìm được câu trả lời.

Nguyệt Ngân suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Cũng na ná vậy." Dù sao cũng là những kẻ số khổ cung phụng cô ăn chơi, làm nô ɭệ cho cô.

Thẩm tiểu đệ đột nhiên nói: "Nguyệt Ngân, mẹ và chị cả sắp về rồi."

Tin tức này khá bất ngờ.

Nguyệt Ngân ngày nào cũng cãi nhau với Thẩm tiểu đệ, trừng trị những người giúp việc gây chuyện khác trong nhà, đã quen với cuộc sống như vậy, cô mới phát hiện ra hóa ra trong nhà còn có mấy người nữa.

"Ồ, về thì về." Cô thờ ơ nói.

Cùng lắm là cuộc sống náo nhiệt hơn một chút.

——

Cùng lúc đó, Giang Túc Lưu vẫn chưa biết mình bị coi là "chó liếʍ".

Ngồi trên xe của tài xế riêng, cậu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay mân mê chiếc điện thoại.

Màn hình điện thoại là giao diện trò chơi chưa thoát ra, trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng Nguyệt Ngân cau mày, say mê chơi game cách đây không lâu.

Cho đến lúc này, cậu dường như vẫn không thể không tin rằng Nguyệt Ngân thực sự là thần.

Rất kỳ lạ, có lẽ là do sự khác biệt của Nguyệt Ngân. Sự kinh ngạc trong lòng Giang Túc Lưu đêm qua, và ý nghĩ muốn thử thăm dò sáng nay đều tan biến hết.

Trong lòng cậu không chút dao động, thậm chí còn muốn cười.

Nếu một cô gái trung nhị nghiện internet như Nguyệt Ngân cũng có thể là thần, vậy thì hôm trước có người nhắn tin cho cậu, tự xưng là Tần Thủy Hoàng cũng không phải là không có khả năng.

Ít nhất "Tần Thủy Hoàng" còn nói mình có rất nhiều mối quan hệ, chỉ cần chuyển cho ông ta năm tệ, ông ta sẽ lập tức điều động đội quân đất nung tấn công đảo quốc bên cạnh, nghe có vẻ đáng tin hơn Nguyệt Ngân nhiều.

Giang Túc Lưu nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra chuyển khoản năm tệ cho mã QR của người kia, để lại lời nhắn - "Bây giờ điều động đội quân đất nung đi."

Dân mạng A là một kẻ vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết lừa đảo trên mạng hoặc là gõ phím chửi bới người khác. Hôm nọ, anh ta thấy một câu chuyện cười về Tần Thủy Hoàng trên mạng, vừa cảm thấy không có ai ngu ngốc đến mức tin, vừa gửi tin nhắn riêng cho người lạ, kèm theo mã QR của mình.

Ngủ dậy, nhìn thấy tin nhắn của Giang Túc Lưu, anh ta cười muốn chết.

Không phải chứ, trên đời này thật sự có kẻ ngốc nghếch chủ động đưa tiền cho mình sao?

Anh ta lập tức gõ bàn phím, hùng hồn trả lời: "Mặc dù ta có nhiều mối quan hệ, nhưng năm tệ chỉ đủ mua một tượng binh mã thôi, anh bạn à, với số tiền này thì khó mà giúp cậu được."

"Cậu chuyển thêm cho tôi năm trăm tệ nữa, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp, cậu hiểu ý tôi chứ?"