Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi đồn cảnh sát, hai người ngồi đối diện nhau trong xe.
Cô gái trước mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên gò má, đẹp đến kinh tâm động phách.
Giang Túc Lưu xuất thân hào môn, do gia thế nên đã gặp qua không ít mỹ nhân.
Họ hoặc xinh đẹp hoặc kinh diễm hoặc thuần khiết, nhưng đều không bằng sự linh động thoát tục của Nguyệt Ngân. Cô ấy giống như một vầng trăng bạc, khiến cho ánh mắt của Giang Túc Lưu khó lòng rời khỏi.
Giang Túc Lưu im lặng nói: “Cậu thật sự là thần sao?”
“Cậu ngạc nhiên như vậy làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao?” Nguyệt Ngân nghiêng đầu nhìn cậu ta, kỳ quái nói.
Nhận được câu trả lời như mong đợi, Giang Túc Lưu sững sờ, tâm trạng không được thoải mái như tưởng tượng.
Cậu không ngờ, câu nói kia của Nguyệt Ngân là thật.
Giang gia là gia tộc hào môn hàng đầu, tự nhiên biết một số chuyện nội tình mà người bình thường không thể hay biết. Trên thế giới có những năng lực thần bí và bộ phận xử lý các sự việc liên quan, nhà cậu thậm chí còn đặc biệt thuê và liên hệ với đại sư huyền học để xem phong thủy và công việc, bản thân cậu cũng đeo ngọc bội trừ tà bảo bình an quanh năm.
Nhưng đại sư rất ít, lại thường chuyên nghiệp đáng tin cậy, phong thái cao nhân.
Còn Nguyệt Ngân, kiểu cô gái suốt ngày nói muốn hủy diệt Trái Đất, cầm tờ rơi vẽ bậy tự xưng là thần, làm sao có thể khiến người ta liên tưởng được với những người trước đó được.
Trước đêm nay, Giang Túc Lưu vẫn luôn cho rằng Nguyệt Ngân xem anime nhiệt huyết nhiều quá rồi.
Cho nên tâm trạng hiện tại của cậu có thể tưởng tượng được.
Cứ như là tôi tưởng cậu là cô bé đáng thương vô gia cư, cô gái trung nhị hay khoác lác, những lời kia đều là nói đùa, kết quả cậu lại cho tôi xem thật sao?
Nguyệt Ngân cũng rất cạn lời, cô đã nói lâu như vậy rồi, kết quả không ai tin cô.
Trong lòng Giang Túc Lưu có rất nhiều nghi hoặc và không hiểu, nhưng cậu không thể nói với ai.
Cuối cùng, cậu nói: “Làm tín đồ của cậu cần phải làm gì?”
Nguyệt Ngân buồn chán, thuận miệng nói: “Rất đơn giản, tôi bảo cậu đi chết thì cậu phải đi chết, tôi bảo cậu nhảy vào hố lửa, cậu phải hiến tế bản thân. Tôi buồn chán muốn hủy diệt thế giới rồi, cậu phải giúp tôi làm việc xấu.”
Cô gái ngây thơ không sợ hãi nói ra những yêu cầu vô lễ không được thế tục dung thứ.
Làn da cô trắng nõn, thần sắc đương nhiên, cứ như hoàn toàn không ý thức được những lời này có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Nguyệt Ngân cho rằng Giang Túc Lưu sẽ phải đấu tranh một thời gian, dù sao thì đối phương vẫn luôn rất dịu dàng lễ phép, tố chất rất cao. Tóm lại, Giang Túc Lưu chính là kiểu học sinh giỏi ba tốt hoàn mỹ trong mắt mọi người, phẩm chất đạo đức cực cao, đi trên đường đều bị coi là con nhà người ta.
Không ngờ Giang Túc Lưu cơ hồ không hề do dự, gật đầu: “Được.”
Khi hứa hẹn với tà thần khó phân thiện ác trước mặt, trong mắt cậu thậm chí không hề có chút gợn sóng do dự hay đấu tranh nào.
Nguyệt Ngân mỉm cười, cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Giang Túc Lưu chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Ngân, cũng hiểu sự bất ngờ của đối phương, nhưng cậu không lên tiếng.
Cậu không nhịn được nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối nay.
Quái vật đáng sợ, bóng tối bao trùm, thế giới đầy tiếng khóc than.
Cô gái giẫm lên ánh trăng mà đến, tay cầm trường đao, nói với cậu: “Tránh ra, tôi bắt đầu đây.”
Ở nơi luyện ngục cực kỳ tàn khốc này, giọng điệu của Nguyệt Ngân vui vẻ, nhẹ nhàng như thể đang ở một công viên giải trí lớn nào đó.
Tín ngưỡng là một từ ngữ cực kỳ thuần túy, sự ra đời của nó có lẽ là một cuộc đấu tranh lâu dài, cũng có thể là sự giác ngộ trong chớp nhoáng.
Vào khoảnh khắc đó, Giang Túc Lưu đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cậu muốn đi theo cô ấy, coi cô ấy như mộng tưởng cả đời của mình.
Nguyệt Ngân không hề hay biết suy nghĩ của Giang Túc Lưu, cũng không nhìn thấy trong đôi mắt cụp xuống của đối phương, lóe lên vẻ cuồng nhiệt và kiên định.
Hoặc là nói cho dù cô có nhìn thấy, cũng sẽ không vì thế mà dừng lại thêm.
Bởi vì loại tín đồ cuồng nhiệt này, nhiều vô số kể.
Thần linh không thiếu nhất chính là tín đồ cuồng nhiệt.
Nguyệt Ngân suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra nói: “Bây giờ tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu.”
Giang Túc Lưu ngẩng mắt lên, Nguyệt Ngân hỏi: “Cậu chơi Vương Giả Vinh Diệu không?”
Giang Túc Lưu cau mày: “Thỉnh thoảng.”
Nguyệt Ngân lập tức nói: “Cậu kết bạn với người này, tên là ‘Học sinh tiểu học đừng chơi game’.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Túc Lưu, Nguyệt Ngân nghiêm túc nói: “Anh ta mắng tôi chơi game gà, tôi mắng không lại anh ta, cậu thay tôi đi mắng anh ta.”
Giang Túc Lưu: ...?
Cậu nghẹn họng, luôn cảm thấy vị tà thần này không đúng lắm.
Bản thân đã chuẩn bị tinh thần đi theo tà thần hủy diệt thế giới rồi, kết quả đối phương lại hùng hổ dẫn cậu đi cãi nhau với học sinh tiểu học?
...
Chia tay Giang Túc Lưu muốn nói lại thôi, Nguyệt Ngân về đến nhà, phát hiện cửa phòng mình đã bị mở ra. Cô nghĩ lại là người giúp việc nhà họ Thẩm không để tâm, chuyện này đã xảy ra vài lần rồi.