Mục tiêu nhỏ định ra là vậy, nhưng vấn đề mấu chốt trước mắt là ——
Cậu yêu cầu ngâm nước.
Còn cứ như vậy đi xuống, cậu liền biến thành cá khô mất.
Nhân ngư là chủng tộc sinh hoạt hàng năm ở trong nước biển, trong một năm thì chín mươi chín phần trăm thời gian là ở trong biển, một phần trăm còn lại là nhảy lên trên mặt biển ngắm sao.
Tính nhẩm thời gian, không sai biệt lắm Kỳ Tri Thần đã ở ngoài không khí sáu tiếng đồng hồ rồi.
Cảm tạ trời đất nơi này là phương nam, độ ẩm không khí cao, nếu là ở phía bắc, không chừng cậu đã trở thành con nhân ngư phơi khô đầu tiên trên thế giới rồi.
—— nói như vậy cũng không phải là chính xác, ai biết được trên đời này còn có một con nhân ngư xui xẻo nào khác hay không.
Chẳng sợ tình huống hiện tại nguy cấp, Kỳ Tri Thần vẫn khó tránh khỏi thất thần mà nghĩ đến, tình trạng cậu như bây giờ, rốt cuộc là ngoài ý muốn đột biến gien, hay rốt cuộc là…… Một quá trình tất nhiên ?
Trên thế giới này, sẽ có người gặp tình trạng giống cậu ư?
Cha mẹ mất khi cậu còn nhỏ, ký ức về họ cũng đều đã mơ hồ không rõ , Kỳ Tri Thần chống đầu, vô luận như thế nào, cậu cũng không nghĩ ra bất cứ dấu vết gì để lại.
Cậu cũng không chấp nhất ở điểm này, dù sao cũng đã tốt nghiệp đại học, công việc còn chưa có tìm được , tiền tiết kiệm còn có một ít, chi tiêu hằng ngày của cậu lại rất ít, bốn điểm này kết hợp với nhau, liền có nghĩa ——
Cậu thực nhàn.
Nhàn đến mức hoàn toàn có thể hao phí một hai năm, từ từ đem các mật mã đối ứng chủng tộc thử ra tới, đến lúc đó thuận lợi biến trở về nhân loại, liền có thể tiếp tục sinh hoạt một cách bình thường, khi nhàm chán còn có thể gảy vài con số ra để biến thân.
Nghĩ đến đây, Kỳ Tri Thần cúi đầu, sờ sờ vảy nhân ngư làm người ta kinh diễm này.
Cảm giác không mượt mà như vừa mới sờ, cổ họng cũng truyền đến từng cơn đau rát.
Sân nhà của nhân ngư là thuỷ vực, là tinh linh của biển rộng, có nước và không nước trên cơ bản là hai cái tình huống khác nhau, Kỳ Tri Thần đáng thương hiện giờ chẳng có năng lực nào có thể phát ra.
Hiện giờ muốn ngâm nước, cậu phải đi phòng tắm, may mắn cái phòng tắm của cậu còn có cái bồn tắm nhỏ.
Trước kia, Kỳ Tri Thần còn từng than phiền, cái phòng tắm nhỏ như vậy, còn đặt cái bồn tắm làm chiếm chỗ, hiện tại rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng.
Vấn đề ở chỗ, làm thế nào cậu có thể đi qua đấy đây?.
Dùng cái đuôi cường tráng này —— không thể, đi được nửa bước thì sàn nhà của cậu cũng bị đập nát mất.
Đành dùng hai cánh tay cũng tính là cường tráng này vậy—— cảm tạ lúc trước huấn luyện quân sự đã luyện ra.
Kỳ Tri Thần hít vào một hơi, đầu tiên thật là cẩn thận đem cái đuôi đặt xuống dưới, nửa người trên cũng nhẹ nhàng nằm xuống, nằm trên mặt đất mà lăn một vòng, đem chính mình lật ngửa lại, khởi động nửa người trên, sau đó còn phải bảo đảm cái đuôi to không đập xuống dưới, thập phần gian nan.
Đại khái sau khi chỉnh được tư thế đúng, cậu còn không quên mang theo di động, sau đó hai cái cánh tay luân phiên tiến về phía trước, kéo cái đuôi to dịch tới cạnh cửa.
Vừa mới duỗi tay mở cửa, liền nghe được tiếng kêu kéo dài “Miêu ngao ——”
Kỳ Tri Thần: “……”
Thất sách, hôm nay vị đại gia này như thế nào lại có hứng thú đi tuần tra phòng.
Cậu vừa nghĩ, liền đem cửa phòng mở ra, lưu lại một khoảng không cho cái đuôi của mình, cũng chừa một chỗ cho mèo đại gia đi qua.
Mèo đại gia tên là Diệp Lục Tố, khi Kỳ Tri Thần ra cửa vứt rác liền nhặt được trong thùng giấy cũ.
Lúc ấy mèo đại gia vừa mới ba tháng tuổi, cũng đã hiện ra một chút khí chất, nó đem thùng giấy xé mở, lại đem giấy vụn làm thành cái ổ nhỏ, đôi mắt kim sắc mở to hướng về phía Kỳ Tri Thần “ngao” một tiếng.
Bị thanh âm thiên kiều bá mị của nó mê hoặc , Kỳ Tri Thần liền ôm về nhà nuôi.
Lúc ấy mông của mèo đại gia đè lên một tờ giấy, vừa đúng lúc là về Diệp Lục Tố* , cậu liền đơn giản lấy ngay cái này làm tên cho nó.
Ai ngờ sau khi về nhà , trừ bỏ thời điểm triệt sản nó còn một chút yếu ớt cần chăm sóc, thời gian còn lại đều là một con mèo có thể tự chăm sóc tự tiêu khiển.
Năm trước máy tự động cho ăn còn chưa có mua về, buổi sáng mỗi ngày mèo đại gia còn sẽ hạ mình lại đây tuần tra hai vòng, nhân tiện nhắc nhở Kỳ Tri Thần cho ăn.
Mà từ khi có máy, vị đại gia này hoàn toàn tự mình thỏa mãn sinh hoạt, rõ ràng cùng sống dưới một mái hiên, vậy mà có thể mấy ngày không nhìn thấy nó đâu.
“Miêu ngao.”
Cửa đẩy ra phía sau, một con mèo to ,thuần đen ngồi xổm cách cậu một mét, cái đuôi quét qua quét lại trên sàn.
Kỳ Tri Thần thấy mèo đại gia không đi tuần tra lãnh địa ở phòng ngủ, cậu cũng không còn sức mà đi suy đoán tâm tư của nó, tiếp tục chuyên tâm với công việc của mình. Còn không có bò lên được mấy bước, dư quang ở khoé mắt liền thấy một cái bóng đen đang nhảy lại đây.
Trong chớp nhoáng, Kỳ Tri Thần tựa như ý thức được cái gì đó.
Tuy nói không phải mỗi một con mèo đều thích ăn hải sản, nhưng ít nhất, thức ăn thêm của con mèo trong nhà này đều là cá khô.
Mà mình của hiện tại, chính là một con cá cỡ lớn đấy.
Con mèo ngốc này sẽ không tưởng ăn cậu đấy chứ ——
Kỳ Tri Thần lập tức duỗi tay ra, kết quả vẫn là chậm một bước, trước mặt có mỹ thực, mèo ngốc liền tiến lên với khí thế thẳng tiến không lùi.
* Diệp lục tố: chất diệp lục.