Chương 1: Biến thành nhân ngư

"Ngươi có cái đuôi cá kìa....Ngươi là giao nhân sao?" "Không, không phải là giao nhân, ta là nhân ngư."

"Có gì khác nhau à."

"Giao nhân ăn chay còn ta thì ăn thịt, giao nhân thì có thể dệt vải, ta có thể khóc ra trân châu, còn có thể dùng đuôi đập chết một đống cá biển nữa."

"....."

6 giờ sáng.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cửa sổ đóng chặt, không khí trong phòng tràn ngập những hơi nước mang theo vị mặn, mùi giống như mùi hải sản vừa mới được vớt lên vậy.

Mà con hải sản mới mẻ này -Kỳ Tri Thần- đang bình tĩnh nằm ở trên giường, hai tay bắt chéo nhau đặt trước ngực, miêu tả rõ ràng cho người xem tư thế chính xác để chuẩn bị xuống mồ.

Nửa người dưới của cậu, từ một đôi chân dài nay lại biến thành một cái đuôi cá vừa dài vừa to.

Đúng là kỳ tích y học.

Sống 22 năm, cậu phát dục lần thứ hai. Mặc dù cái đuôi này cũng rất xinh đẹp, lần thứ hai phát dục này cũng xứng đôi với cái khuôn mặt 4 năm đạt danh hiệu giáo hoa của cậu.

Từ phần eo liền có vảy cá tinh mịn, xuống phía dưới là đuôi cá lộng lẫy hiện ra.

Nhìn qua một chút thì cái đuôi cá này không sai biệt lắm dài hai phần ba người cậu, màu sắc là thuần trắng, nhìn như là đá quý, vảy cá phản xạ với ánh sáng ít ỏi trong phòng, lấp lánh ánh sáng bảy màu, vừa kì dị lại vừa tinh xảo.

Khuyết điểm duy nhất của nó, đại khái là mọc trên người cậu.

Nếu cậu nhớ không nhầm, trong vòng 22 năm cuộc đời của mình thì cậu đã từng tắm bồn mấy trăm lần, bơi lội cũng đã mấy chục lần, tắm mưa cũng được trải nghiệm vài lần, hoàn toàn không phù hợp với giả thiết chân nhân ngư gặp nước sẽ biến lại thành đuôi cá.

Hầy, tạm thời tính cái giả thiết này đi.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Tri Thần rốt cuộc cũng không giữ nổi nữa.

Cậu hít sâu một hơi, giơ tay trái lên nhìn mu bàn tay, lại không nỡ nhìn thẳng mà dời mắt.

Trên mu bàn tay cậu có một hoa văn giống như khóa mật mã. Miêu tả cụ thể một chút là bốn ô vuông được đặt ngay ngắn, song song cạnh với nhau.

Chiều dài của ô vuông không sai biệt lắm khoảng 1cm, màu đường viền đều là vàng kim, điểm này thôi cũng đã làm cho nó cùng với miếng dán xăm mình mua 3 đồng bên lề đường kéo dài khoảng cách.

Ba ô vuông trước, tính từ trái sang phải có ba con số là 4,1,9. Ô vuông cuối cùng là một màu vàng ảm đạm.

Mà Kỳ Tri Thần, đúng là bởi vì tay thiếu__

Đổi cách nói, là do cồn ảnh hưởng đến đầu óc, khiến cho cậu dưới tình huống không rõ ràng đã kí©h thí©ɧ ba ô vuông, làm chúng nó dừng ở 419...

(Việc này tất nhiên chỉ là trùng hợp.)

Sau đó cậu lại ấn vào cái ô cuối cùng, ngay lập tức khởi động thành công cái này.....

Có lẽ nên gọi nó là công cụ ma pháp biến thân của thiếu nam.

Kỳ Tri Thần hầu như không uống rượu, nói khiêm tốn thì là uống rượu kém, còn thực tế thì một ly là gục.

Chẳng qua, hôm qua là buổi liên hoan ký túc xá cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học, cậu viện cớ không được, phải uống mấy chén. Cồn giống như được gắn thêm đôi cánh, mới vừa vào bụng không bao lâu, đầu Kỳ Tri Thần đã bắt đầu quay quay.

Cậu say rượu cũng không hiện ra bên ngoài, mặt ngoài nhìn thì vẫn an tĩnh, trên thực tế suy nghĩ trong đầu cậu hiện giờ lại là "Vì sao phân của con thỏ lại là hình tròn" cùng với "Con gián miền Nam từ khi nào đã tiến hóa ra cánh".

Sau khi kết thúc buổi liên hoan, trở về phòng ở của mình, cậu liền tắm rửa, trên đầu quấn một cái khăn tắm, sau đó mơ mơ màng màng mà đi về phía giường ngủ.

Khoảng 12 giờ, đồng hồ phục cổ trên tường kêu "tinggg, tinggg" hai tiếng, cả người Kỳ Tri Thần đột nhiên giống như bị điện giật, tự nhiên mà tỉnh dậy.

Cậu thấy được một tia sáng, đó là từ mu bàn tay tỏa ra, ánh sáng vàng chiếu rõ căn phòng.

Bốn cái ô vuông cực kỳ nỗ lực tỏa ra ánh sáng. Trong bốn cái ô vuông này, ba cái đầu xuất hiện những đồ án mơ hồ không nhìn rõ, cái thứ tư thì tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.

Nhớ đến cái này, Kỳ Tri Thần bụm mặt, thống khổ nhắm mắt lại.

Đúng là uống rượu hỏng việc.

Nếu là ngày thường, cậu đối với những đồ vật không rõ lai lịch thế này, tuyệt đối sẽ cẩn thận xử lý.

Tuy rằng sẽ không trực tiếp cắt da ở mu bàn tay đi, nhưng ít ra cũng sẽ châm chước nghiên cứu nó, chứ chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như thế.

Nhưng mà tối hôm qua, à không, là rạng sáng nay, đầu óc đã bị cồn làm cho u mê, cậu chỉ thong thả quan sát rồi nghĩ thầm__

Đây là một cái khóa mật mã.

Vậy cậu chính là một cái tủ sắt sao?

Tủ sắt buồn ngủ, tủ sắt muốn khóa lại.

Dưới một chuỗi suy nghĩ không hề có tý logic nào, biểu tình Kỳ Tri Thần từ mờ mịt đã ngụy trang thành bình tĩnh, quyết đoán chọc vào ba cái ô vuông đầu.

Thật đúng là bị cậu chọc cho động.

Từ ngón tay ấn vào làn da, ba cái ô vuông lập tức xoay ra một chuỗi số, có từ không đến chín, sau đó dừng ở 5,2,0.

Kỳ Tri Thần chăm chú nhìn một lúc, cười lạnh một tiếng rồi ấn lại cho nó thành 4,1,9.

Sau đó cậu lập tức nhấn vào ô vuông thứ tư.

Cùng với cái lần chọc này, mu bàn tay cậu ngay lập tức cảm thấy nóng rực, giống như bị đông cứng rồi lại đặt vào trong nước ấm. Các dây thần kinh đều như bị điện giật vào, cảm giác từ đầu ngón tay theo xương sống lẻn vào đại não.

Cả người Kỳ Tri Thần lập tức mềm nhũn, ngã nằm xuống giường, cậu nằm trên giường đệm mềm mại quơ quơ, mà phảng phất như từ trên cao rơi xuống biển sâu.

Đáy biển chỉ le lói vài tia sáng, đó là ánh sáng từ các sinh vật biển huỳnh quang. Mà cậu lại như được về với vòng tay ôm ấp của mẹ, thuận theo dòng nước mà trôi đi, thỉnh thoảng có thể gặp được những loại cây nhu thuận dưới biển.

Hình ảnh mơ hồ nhanh chóng hiện lên, kí ức được che lấp bởi lớp bùn chậm rãi hiện ra.

Rõ ràng chỉ là mơ một giấc mộng dài, trong mộng cậu biến thành nhân ngư, còn thường thường giải thích với người khác, cậu không phải giao nhân, là nhân ngư.

Kết quả sau khi tỉnh dậy, cậu lại thật sự thành cá.